NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 100

“Không biết. Tôi luôn cởi đồng hồ đeo tay trước khi ra đây. Đã để vòi

nước làm ướt nó hôm nọ, nên sau đó phải mất công đem đi sửa. Em ơi, lúc
đó mấy giờ vậy em? Em nghe thấy, phải không?”

“Có lẽ là hai giờ rưỡi — ít nhất nửa giờ sau khi chúng tôi ăn trưa xong.”
“Tôi hiểu. Ông bà thường dùng bữa trưa lúc mấy giờ?”
“Một giờ rưỡi,” ông McNaughton đáp, “nếu chúng tôi gặp may. Cô gái

người Đan Mạch giúp việc cho chúng tôi vô ý vô tứ, chẳng chịu xem giờ
xem giấc gì cả.”

“Và sau đó — ông bà có thường ngủ trưa không?”
“Thỉnh thoảng thôi. Hôm nay tôi đã không ngủ. Tôi muốn tiếp tục công

việc đang làm dở. Tôi đang dọn dẹp nhiều thứ, cho thêm vào đống phân
trộn. Thế thôi.”

“Thật tuyệt vời, một đống phân trộn,” thanh tra Hardcastle nói với thái

độ nghiêm túc.

Ông McNaughton tươi tỉnh lên ngay lập tức: “Tuyệt đối đúng. Chả có gì

bằng phân trộn cả. A! Số người tôi đã làm đổi ý cũng nhiều. Cứ dùng toàn
là phân hóa học! Tự sát! Để tôi cho ông xem nhé!”

Ông ta hăng hái cầm tay Hardcastle lôi đi, và vừa đẩy cái xe cút kít vừa

đi dọc theo lối mòn tới tận ngoài rìa hàng rào phân cách vườn nhà ông với
vườn nhà số 19. Được những khóm tử đinh hương che giấu, đống phân trộn
đã bị dời chỗ. Nhà làm vườn đẩy xe cút kít tới một cái lán nhỏ bên cạnh.
Bên trong lán những công cụ được xếp đặt thật ngăn nắp.

“Ông gìn giữ mọi thứ thật sạch sẽ gọn ghẽ nhỉ,” Hardcastle nhận xét.
“Phải chăm sóc đồ nghề của mình chứ,” McNaughton nói.
Thanh tra đăm chiêu nhìn sang nhà số 19. Bên kia hàng rào là một giàn

hoa hồng dẫn tới tận sát hông nhà.

“Ông không trông thấy ai ở trong vườn nhà số 19 hay nhìn ra cửa sổ

hoặc bất cứ điều gì như thế lúc ông đang ở bên đống phân trộn của mình?”

McNaughton lắc đầu.
“Hoàn toàn không thấy gì cả. Rất tiếc không giúp được ông, thanh tra à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.