NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 102

“Không phải ngay bây giờ. Tôi còn phải đến một nhà nữa, nhưng tôi

không định rủ cậu đi cùng.”

“À, cám ơn ông anh về buổi sáng nay. Có thể cho đánh máy các ghi chép

của tôi hay không?” Colin trao tập giấy. “Ông anh nói ngày mốt sẽ là buổi
sơ thẩm chính thức, phải không? Mấy giờ hả?”

“Mười một giờ.”
“Được, tôi sẽ quay lại để tham dự.”
“Cậu sẽ đi đâu đó ư?”
“Mai tôi phải đi London để cập nhật báo cáo.”
“Tôi có thể đoán cậu đi gặp ai rồi.”
“Ông anh không đoán được đâu.”
Hardcastle cười toe toét.
“Nhắn giúp với ông trai già ấy tôi yêu ông ấy lắm!”
“Cũng có thể tôi sẽ đi gặp một chuyên gia,” Colin nói.
“Chuyên gia à? Để làm gì? Cậu có gì không ổn sao?”
“Không có gì hết — trừ cảm giác u ám nặng nề. Tôi không muốn nói ra

loại chuyên gia đó đâu. Một người cùng chiến tuyến với ông anh.”

“Scotland Yard à?”
“Không phải. Một thám tử tư—bạn của ba tôi, và cũng là bạn của tôi. Vụ

việc quái đản này của ông anh sẽ đến tai ông ấy ngay thôi, ông ấy sẽ yêu
thích nó — sẽ làm cho ổng phấn chấn lên. Tôi nghĩ ông ấy cần phấn chấn
lên.”

“Ông ta tên gì?”
“Hercule Poirot.”
“Tôi có nghe nói về ông ấy. Cứ tưởng ông ấy chết rồi chứ.”
“Chưa chết. Nhưng tôi có cảm giác ổng buồn chán lắm. Như vậy còn tệ

hại hơn.”

Hardcastle tò mò nhìn Colin.
“Cậu là một anh chàng kỳ khôi. Có những người bạn thật lạ đời.”
“Bao gồm cả ông anh nữa,” Colin cười toe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.