NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 101

“Anh biết không, Angus,” vợ ông nói. “Em tin mình có thấy một bóng

dáng lén lút lẩn tránh trong khu vườn ấy.”

“Anh không nghĩ em đã thấy đâu, em à,” chồng bà tỏ ra kiên quyết.

“Anh cũng chẳng thấy.”

Khi đã trở ra và lên xe rồi, Hardcastle làu bàu: “Người đàn bà ấy cứ nói

là đã thấy mọi chuyện.”

“Ông anh không nghĩ bà ta nhận ra người trong tấm ảnh hay sao?”
Thanh tra lắc đầu. “Tôi nghi ngờ điều ấy. Bà ta chỉ muốn nghĩ là đã thấy

hắn. Tôi biết nhân chứng cái kiểu này quá mà. Khi tôi buộc bà ta phải xác
nhận, bà ta không thể kể lại rõ ràng rành mạch, đúng không?”

“Đúng vậy.”
“Dĩ nhiên bà ta có thể ngồi đối diện với hắn trên xe buýt, hay cái gì đấy.

Tôi để cho cậu nghĩ thế. Nhưng nếu cậu hỏi tôi, thì đấy là lẫn lộn mộng và
thực. Cậu nghĩ sao?”

“Tôi cũng nghĩ y như vậy.”
“Chúng ta chẳng đạt được gì,” thanh tra thở dài. “Dĩ nhiên có những điều

dường như kỳ quái. Chẳng hạn, hầu như không thể nào bà Hemming —
dẫu có chăm chăm lũ mèo đến mức nào đi nữa — lại biết quá ít về người
láng giềng Pebmarsh của mình. Và còn nữa, chuyện gì bà ta cũng không
chắc chắn và chẳng quan tâm đến án mạng.”

“Bà ấy là hạng phụ nữ hiểu biết lơ mơ rồi.”
“Ngờ nghệch!” Hardcastle nói. “Khi cậu gặp một mụ đàn bà ngờ nghệch

— à, hỏa hoạn, trộm cưóp và án mạng diễn ra xung quanh họ, nhưng họ
chẳng thèm để ý đến.”

“Bà ấy được tất cả những lưới kẽm gai che chắn thật kỹ, và bụi cây thời

nữ hoàng Victoria ấy ngăn trở không cho ta mở rộng tầm nhìn.”

Họ về tới đồn cảnh sát. Hardcastle toét miệng cười với bạn và nói: “Này,

trung sĩ Lamb, bây giờ tôi có thể để cậu thôi làm nhiệm vụ.”

“Không còn viếng thăm nhà ai nữa sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.