NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 105

bàn cho mình. Ông không nhớ hết các cô lái xe buýt, ông xua vấn đề ấy ra
khỏi đầu mình.

Giờ đây ông đã tới nhà số 14. Cánh cửa khép hờ và có bốn nút bấm

chuông bên dưới có ghi tên. Bà Lawton, ông thấy bà ở trong một căn hộ
tầng trệt, ông bước vào và bấm chuông trên cửa bên trái sảnh. Vài phút sau
mới được đáp lại. Cuối cùng ông nghe có tiếng chân bước ở bên trong, rồi
cửa được mở ra bởi một người đàn bà cao gầy với mái tóc đen rối bù, mặc
áo khoác làm việc và có vẻ như bị hụt hơi. Mùi hành phảng phất bay tới từ
một hướng hiển nhiên là nhà bếp.

“Bà Lawton phải không ạ?”
“Vâng?” Bà ngó Hardcastle với vẻ ngờ vực và hơi bực mình.
Ông nghĩ bà ta chừng bốn mươi lăm tuổi, vẻ bề ngoài có gì đó hơi giông

giống người di-gan lưu linh lạc địa.

“Có chuyện gì thế?”
“Tôi rất hân hạnh nếu bà có thể dành cho tôi đôi chút thời gian.”
“À, về chuyện gì vậy? Lúc này thì tôi đang khá bận.” Bà nói thêm, giọng

gay gắt, “Ông không phải phóng viên chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi,” giọng điệu của Hardcastle ra vẻ thân tình. “Chắc

đám phóng viên đã làm phiền bà nhiều lắm ạ.”

“Đúng thế. Cứ gõ cửa, bấm chuông rồi hỏi tôi đủ thứ câu vớ va vớ vẩn.”
“Tôi biết là rất bực bội. Ước gì có thể chia sẻ với bà tất cả chuyện ấy, bà

Lawton ạ. Tiện thể xin thưa với bà tôi là Thanh tra Hardcastle, phụ trách vụ
án mà đám phóng viên đã quấy rầy bà. Giá như có thể, hẳn chúng tôi sẽ dẹp
đi rất nhiều, nhưng chúng tôi chẳng có quyền hạn về chuyện đó, bà biết
đấy. Báo chí có quyền của họ.”

“Tới tư gia làm phiền người ta như họ thường làm thật đáng hổ thẹn. Cứ

lấy cớ là phải có tin tức cho công chúng. Điều duy nhất tôi thấy là tin tức
họ đăng báo toàn là một mớ toàn những thứ láo toét từ đầu tới cuối. Cho tới
nay như tôi được biết, bất cứ chuyện gì họ cũng xào nấu lại cả. Nhưng mời
ông vào nhà đã!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.