NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 108

khác ngoài Sheila.”

“Tôi hiểu rồi,” giọng điệu ông thanh tra không hề lộ vẻ vui mừng vì một

trong các linh cảm của ông đã thành sự thật. Ông chú ý đến một điểm nữa.
Cái tên Rosemary chẳng hề làm cho bà Lawton lo lắng. Đối với bà,
Rosemary đơn giản chỉ là một tên thánh mà cháu bà chả chịu dùng thôi.

“Tôi đã ghi được ngay rồi đây,” thanh tra mỉm cười. “Tôi được biết cháu

gái bà từ London đến và đã làm việc cho Phòng Cavendish khoảng chừng
mười tháng nay rồi. Chắc bà không rõ ngày tháng chính xác?”

“À, đúng vậy, tôi không thể nhớ được. Là lúc nào đó vào tháng mười

một năm ngoái. Chắc là gần cuối tháng mười một.”

“Hẳn thế. Thật sự không thành vấn đề. Cô ấy không sống với bà ở đây

trước khi xin được việc làm ở Phòng Cavendish?”

“Không. Trước đó nó sống ở London.”
“Bà có địa chỉ của cô ấy ở London không?”
“À, tôi để ở đâu đây nè,” bà ngó xung quanh mình với vẻ mặt lơ ngơ của

người quen sống bừa bộn. “Trí nhớ của tôi kém lắm. Cái gì đó như là
Allington Grove, tôi nghĩ là cách xa Fulham. Nó ở chung một căn hộ với
hai đứa con gái khác. Những căn phòng giá đắt kinh khủng ở London dành
cho bọn con gái.”

“Bà có nhớ tên công ty cô ấy làm việc ở đấy không?”
“À, có chứ. Hopgood và Trent. Một công ty bất động sản trên đường

Fulham.”

“Cảm ơn bà. À, tất cả có vẻ rất rõ ràng rồi. Cô Webb là trẻ mồ côi, có

đúng không?”

“Đúng,” bà Lawton đáp. Bà cựa quậy có vẻ không thoải mái. Mắt bà lơ

đãng nhìn ra phía cửa phòng. “Ông cảm phiền cho tôi trở vào nhà bếp được
không?”

“Dĩ nhiên rồi.”
Ông mở cửa cho bà ta. Bà đi ra. Ông tự hỏi mình đúng hay sai khi nghĩ

rằng câu hỏi vừa rồi của ông cách nào đó đã khiến bà bối rối. Cho tới lúc ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.