NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 120

“Cuối cùng là cậu đấy ư?”
“Vâng, thưa sếp.”
“Có được gì không?”
“Không, thưa sếp.”
“Thôi được, chả sao cả, Colin ạ, cậu biết rồi hử? Chả sao. Đúng là các

vầng trăng khuyết thật rồi!”

“Tôi vẫn còn suy nghĩ,” tôi mở đầu.
“Được. Cậu vẫn còn suy nghĩ. Nhưng chúng tôi chẳng thể chờ mãi trong

lúc cậu vẫn đang suy nghĩ.”

“Tôi xin thừa nhận đó chỉ là linh cảm mà thôi.”
“Thế cũng chẳng hại gì,” đại tá Beck nói.
Ông ta là một người mâu thuẫn.
“Những việc tốt nhất tôi từng làm là linh cảm. Có điều linh cảm này của

cậu dường như chả đi đến đâu. Kết thúc với các quán nhậu rồi chứ?”

“Vâng, thưa sếp. Như đã nói với sếp, tôi bắt đầu với các trăng lưỡi liềm.

Những căn nhà xây theo kiểu trăng lưỡi liềm là điều tôi muốn nói.”

“Chắc cậu không có ý muốn nói đến các cửa hàng bán bánh mì có những

ổ bánh mì tròn kiểu Pháp, dù sao cũng nghĩ đến điều ấy đi nhá, chẳng có lý
do gì lại không nghĩ thế. Một số cửa hàng đó làm người ta tuyệt đối cả tin,
cứ tưởng họ sản xuất loại bánh mì sừng trâu của Pháp, đấy thực ra không
phải của Pháp. Ngày nay như với mọi thực phẩm khác, người ta cho đông
lạnh hết. Chính vì thế mà bây giờ chả có cái gì có mùi vị ra làm sao cả.”

Tôi chờ xem ông trai già ấy có mở rộng chủ đề này hay không. Đó là chủ

đề ông ưa thích nhất. Nhưng thấy tôi đang mong đợi ông làm như thế, đại
tá Beck kìm lại.

“Đi loanh quanh vậy đủ chưa?” ông hạch hỏi.
“Sắp rồi. Tôi còn phải đi một quãng ngắn nữa thôi.”
“Cậu còn muốn có thêm thời gian nữa ư?”
“Tôi muốn có thêm thời gian, đúng vậy,” tôi đáp. “Nhưng lúc này thì tôi

không muốn dời đi nơi khác. Đã có một sự trùng hợp và có thể — chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.