NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 121

thể thôi — có ý nghĩa gì đó.”

“Đừng dông dài nữa! Hãy cho tôi biết các sự kiện!”
“Đối tượng điều tra là Wilbraham Crescent.”
“Và cậu chẳng tìm thấy gì! Hay là có?”
“Tôi không chắc.”
“Nói rõ đi, nói rõ đi, cậu bé!”
“Trùng hợp ở chỗ có một người đàn ông bị sát hại ở Wilbraham

Crescent.”

“Ai bị sát hại?”
“Chưa biết là ai. Trong túi có một tấm thiếp đề tên và địa chỉ nhưng đều

là giả cả.”

“Hừm. Phải rồi. Có gợi ý đấy. Đã kết hôn chưa?”
“Chuyện đó tôi không biết được, thưa sếp, nhưng mà cũng vậy thôi…
“Tôi biết, tôi biết. Cũng vậy thôi… À, cậu đến để làm gì? Để xin phép

tiếp tục sục sạo Wilbraham Crescent — cái nơi nghe buồn cười ấy ở đâu
thế?”

“Nơi đó gọi là Crowdean. Cách Portlebury mười dặm.”
“Phải, phải. Một nơi rất tốt. Nhưng cậu đến đây làm gì? Cậu thường

không xin phép mà. Cậu vẫn làm kiểu ương bướng của riêng mình, đúng
không?

“Đúng vậy, thưa sếp, tôi e là vậy.”
“À, rồi sao nữa?”
“Có hai người tôi muốn sưu tra kỹ.”
Với một tiếng thở dài đại tá Beck kéo cái bàn đọc trở về vị trí cũ, lấy từ

trong túi áo ra một chiếc bút bi, thổi vào nó rồi nhìn tôi.

“Gì nào?”
“Ngôi nhà gọi là Diana Lodge. Đúng ra là số 20, Wilbraham Crescent.

Người đàn bà gọi là bà Hemming và chừng mười tám con mèo sống ở đó.”

“Diana à? Hừm,” đại tá Beck nói. “Nữ thần Mặt Trăng. Diana Lodge.

Đúng. Bà ta làm gì, cái bà Hemming ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.