NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 128

“Dạo này bác đang làm gì?” tôi hỏi Poirot.
Liếc nhìn cả đống sách đủ loại quanh ông tôi lại hỏi: “Trông có vẻ bác

đang làm một cuộc nghiên cứu nho nhỏ thì phải?”

Poirot thở dài. “Cậu gọi như thế cũng được. Phải, chừng là vậy. Gần đây

tôi cảm thấy rất cần nghiên cứu một vấn đề. Tôi tự nhủ vấn đề ấy là gì
không quan trọng. Như Sherlock Holmes tài ba, có chiều sâu như rau mùi
tây dầm bơ. Quan trọng là có một vấn đề cần tìm hiểu. Tôi không cần tập
luyện cơ bắp mà cần tập luyện các tế bào não.”

“Chỉ là chuyện duy trì tập luyện mà thôi. Cháu hiểu rồi.”
“Đúng như cậu nói.” Ông thở dài. “Nhưng vấn đề là, mon cher, giải

quyết được thì không phải dễ dàng quá đâu. Quả thật thứ năm vừa rồi có
một vấn đề nan giải với tôi. Có ba mẩu vỏ cam khô xuất hiện một cách vô
lý ở chỗ cái giá móc ô. Sao chúng lại đến đấy? Sao chúng lại có thể đến đấy
chứ? Tôi thường không ăn cam. George chả bao giờ bỏ vỏ cam cũ ở giá
móc áo. Cũng không có khả năng một vị khách mang theo ba mẩu vỏ cam.
Phải, đúng là một vấn đề nan giải.”

“Và bác đã giải quyết xong rồi chứ?”
“Tôi đã giải quyết xong.” Poirot đáp với vẻ u sầu hơn là kiêu hãnh.
“Cuối cùng chả thú vị cho lắm. Vấn đề thay thế bà giúp việc dọn vệ sinh

thường lệ bằng người mới mà bà ta dẫn theo, trái với quy tắc, là một đứa
con của bà ta. Mặc dù nghe chả thú vị gì, thế mà họ cứ phải liên tục đưa ra
những lời nói dối, những trò giả trá và tất tật những thứ khác. Có thể nói là
thỏa mãn, nhưng tầm thường.”

“Thật đáng chán,” tôi góp ý.
Enfin,” Poirot nói, “tôi là người khiêm tốn. Nhưng người ta không nên

giết gà bằng dao mổ trâu chứ.”

Tôi lắc đầu một cách trang trọng. Poirot nói tiếp, “Dạo gần đây tôi bận

đọc nhiều chuyện bí ẩn có thật của cuộc đời chưa được làm sáng tỏ. Tôi áp
dụng vào đấy cách giải quyết của riêng tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.