NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 142

“Bác sĩ có thể cho biết đó là thuốc gì hay không?”
“Vâng, đó là chloral hydrate.”
“Ông có thể cho biết nó phát tác thế nào?”
“Có thể nói là được pha vào một thứ rượu gì đó. Tác dụng của chloral

hydrate rất nhanh chóng.”

“Nghe nói chỉ trong vài khắc, như uống Mickey Finn,” viên cán bộ sơ

thẩm lẩm bẩm.

“Hoàn toàn đúng như vậy,” bác sĩ Rigg nói. “Ông ta đã uống chất lỏng

đó mà không hề nghi ngờ. Vài phút sau ông ta bị choáng và ngã lăn ra bất
tỉnh.”

“Theo ý kiến của ông thì ông ấy bị đâm trong khi bất tỉnh sao?”
“Tôi tin thế. Căn cứ vào việc không có dấu hiệu kháng cự và ông ta có

vẻ thanh thản.”

“Ông ta bị giết bao lâu sau khi trở nên bất tỉnh?”
“Tôi không thể nói điều đó với bất kỳ độ xác thực nào. Ở đây lại tùy

thuộc vào khí chất của nạn nhân. Ông ta sẽ không hồi tỉnh trong nửa giờ và
có thể còn lâu hơn thế rất nhiều.”

“Cảm ơn bác sĩ Rigg. Ông có chứng cứ nào về việc người này đã dùng

bữa lần cuối lúc nào hay không?”

“Ông ta chưa ăn trưa, nếu đó là điều ông muốn hỏi. Ông ta đã không ăn

thức ăn rắn trong vòng ít nhất bốn giờ.”

“Cảm ơn bác sĩ Rigg. Tôi nghĩ tất cả chỉ có thế thôi.” Sau đó viên cán bộ

sơ thẩm nhìn quanh rồi nói: “Buổi thẩm tra sẽ dời lại nửa tháng, cho đến
ngày 28 tháng 9.”

Buổi sơ thẩm kết thúc. Người ta bắt đầu ra khỏi tòa án. Edna Brent cùng

với hầu hết các cô gái ở Phòng Cavendish đều có mặt. Khi đã ra ngoài
Edna có vẻ tần ngần. Phòng Thư ký Cavendish đã đóng cửa cả buổi sáng.
Maureen West, một cô gái khác, nói với cô: “Sao đây, hả Edna? Tụi mình
tới quán Bluebird ăn trưa há? Còn cả đống thời gian. Dù sao cậu cũng có
thời gian mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.