NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 150

“Và dĩ nhiên lúc đó là giờ ăn trưa. Cậu nhận ra không, Colin, điều này

đưa cô Millicent Pebmarsh trở vào vòng điều tra chứ? Một người đàn ông
còn đủ sức khỏe mà lại bị một người đàn bà mù đâm nghĩ cũng kỳ, nhưng
nếu hắn đã bị đánh thuốc mê thì…”

“Nói cách khác ‘nếu ông ấy đến đó để bị giết’ như bà Hemming của

chúng ta đã đề ra, thì ông ta đã đến do có hẹn trước mà không hề nghi ngờ
gì hết, được mời uống sherry hay cocktail — thứ thuốc Mickey Finn đã
phát tác và cô Pebmarsh ra tay. Sau đó bà ta rửa sạch ly thuốc Mickey Finn,
đặt cái xác nằm gọn trên sàn nhà, ném con dao sang vườn nhà hàng xóm rồi
nhè nhẹ bước ra ngoài như thường lệ.

“Gọi điện đến Phòng Thư ký Cavendish trên đường đi…”
“Và tại sao bà ta lại làm như thế? Còn yêu cầu đích danh Sheila Webb

nữa chứ?”

“Giá mà chúng ta biết được nhỉ,” Hardcastle nhìn tôi.
“Bà ta có biết không? Biết cô gái ấy?”
“Bà ấy bảo không biết.”
“Bà ấy bảo không biết,” Hardcastle thẫn thờ lặp lại. “Tôi đang hỏi cậu

nghĩ gì về chuyện ấy?”

Tôi chẳng nói chẳng rằng trong vài phút. Tôi đã nghĩ gì? Tôi phải quyết

định hành động theo trình tự nào. Sự thật cuối cùng sẽ lộ rõ. Nó sẽ không
làm tổn thương Sheila nếu cô quả đúng như tôi hằng tin tưởng.

Bằng một động tác vội vàng hấp tấp tôi rút một bưu thiếp từ trong túi ra,

đưa qua bàn.

“Sheila nhận được cái này từ bưu điện.”
Thanh tra săm soi xem kỹ. Đó là một tấm trong loạt bưu thiếp về các

dinh thự ở London. Ảnh chụp Tòa Đại hình Trung ưong. Hardcastle lật lại.
Bên phải là địa chỉ — in rõ nét. Cô R.S.Webb, 14, đường Palmerston,
Crowdean, Sussex.

Bên trái cũng được in, chữ: REMEMBER! và dưới đó là 4 giờ 13.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.