NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 161

“Tôi không nghĩ thế,” thanh tra đáp. “Chẳng phải cô ta đến gặp bà ở đây

trong nhà bà hay sao?”

“Ở đây ư? Không, chắc chắn không.”
“Nếu như cô ta đã đến đây, lúc ấy cô có ở nhà hay không?”
“Tôi không chắc chắn. Ông bảo lúc mấy giờ?”
“Khoảng chừng mười hai giờ ba mươi hay muộn hơn một chút.”
“Vâng, hẳn lúc ấy tôi có ở nhà.”
“Cô đã đi đâu sau buổi sơ thẩm?”
“Tôi đi thẳng về đây.” Bà tạm dừng rồi hỏi, “Sao ông lại nghĩ cô gái này

có thể đã đến nhà tôi?”

“À, sáng nay cô ta dự buổi sơ thẩm và đã thấy bà ở đấy. Hẳn cô ta có lý

do gì đó để đến Wilbraham Crescent. Theo như chúng tôi được biết thì cô
ta chẳng quen ai ở đường này cả.”

“Nhưng sao cô ấy lại đến gặp tôi, chỉ vì đã thấy tôi ở buổi sơ thẩm?”
“À…” thanh tra hơi mỉm cười, rồi hấp tấp cố làm cho giọng nói của

mình vui tươi lên khi nhận thấy bà ta chẳng thể nào chấp nhận cái giọng giả
lả giảng hòa của mình. “Người ta không bao giờ biết được các cô gái này
muốn gì. Cô ta có thể chỉ muốn xin chữ ký thôi. Đại loại thế.”

“Xin chữ ký!” Giọng cô Pebmarsh đầy khinh miệt. “Phải. Phải rồi, chắc

ông nói đúng đấy. Cái kiểu ấy vẫn thường xảy ra.” Rồi bà lắc đầu dữ dội.
“Tôi chỉ có thể cam đoan với ông, thanh tra Hardcastle à, chuyện ấy hôm
nay đã không xảy ra. Chả có ai đến đây từ lúc tôi trở về sau buổi sơ thẩm
cả.”

“À, cảm ơn cô Pebmarsh. Chúng tôi chỉ nghĩ nên kiểm tra mọi khả năng

có thể xảy ra.”

“Cô ta bao nhiêu tuổi?” cô Pebmarsh hỏi.
“Chắc là mười chín tuổi.”
“Mười chín ư? Còn trẻ lắm.” Bà hơi đổi giọng. “Trẻ quá… Tội nghiệp

con bé! Ai lại muốn giết một con bé mới từng ấy tuổi vậy chứ?”

“Chuyện đã xảy ra rồi,” thanh tra nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.