NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 167

giờ thì chỉ có ba cô trong văn phòng, ông có muốn nói chuyện với họ luôn
không? Các cô khác đi công tác bên ngoài rồi. Tôi có thể cho biết tên và địa
chỉ, nếu ông thích.”

“Cảm ơn cô Martindale.”
“Ông có thể nói chuyện riêng với họ. Họ sẽ không muốn nói hết nếu tôi

đứng đấy canh chừng, vì nói hết thì khác nào thừa nhận, ông thấy đấy, rằng
họ đã ngồi lê đôi mách và lãng phí thời gian.”

Từ chỗ ngồi, cô Martindale đứng lên, mở cửa ra văn phòng bên ngoài.
“Này các cô, thanh tra Hardcastle muốn bàn chuyện với các cô. Các cô

có thể ngừng làm việc một lúc. Hãy nói với ông ấy bất cứ điều gì mình biết
có thể giúp tìm ra kẻ đã giết Edna Brent.”

Bà trở vào văn phòng riêng và đóng sập cửa lại. Ba khuôn mặt thiếu nữ

hoảng hốt nhìn ông thanh tra. Ông nhận xét tóm tắt về họ thật nhanh chóng
và sơ sài, nhưng đủ để ông quyết tâm đạt được chất lượng trong những vấn
đề sắp sửa nêu ra. Một cô gái đeo kính tóc vàng trông có vẻ vững vàng.
Đáng tin cậy, ông nghĩ, nhưng không quá thông minh, sáng láng. Một cô da
ngăm tóc đen trông có vẻ khá nghênh ngang với kiểu tóc gợi lên ý nghĩ cô
vừa mới ra ngoài gặp cơn bão tuyết. Mắt có lẽ đang để ý chuyện này
chuyện nọ ở đây, nhưng chắc là cực kỳ không đáng tin cậy khi cô ta hồi
tưởng lại những sự kiện đã qua. Mọi sự sẽ được chỉnh sửa cho phù hợp. Cô
thứ ba bẩm sinh hay cười rúc rích, ông chắc chắn cô ta sẽ đồng ý với bất cứ
điều gì người khác nói.

Ông khẽ nói một cách thân tình: “Chắc cả ba cô đã nghe chuyện xảy đến

với Edna Brent làm việc ở đây rồi nhỉ?”

Ba cái đầu gật thật mạnh.
“Mà này, các cô đã nghe nói thế nào?”
Họ nhìn nhau như thể cố quyết định xem ai sẽ là người phát ngôn. Theo

thỏa thuận chung có vẻ như đó là cô tóc vàng, tên cô ta hình như là Janet.

“Edna đã không tới làm lúc hai giờ như thường lệ,” cô giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.