NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 168

“Mèo Hung đã rất bực mình,” cô Maureen tóc đen lên tiếng rồi ghìm lại.

“Tôi muốn nói cô Martindale đó.”

Cô thứ ba cười khúc khích. “Mèo Hung là cái tên tụi tui gọi bả,” cô giải

thích.

‘Chẳng phải là một cái tên xấu,’ thanh tra nghĩ bụng.
“Bà ấy hễ thích thì khủng bố dữ lắm,” Maureen nói. “Gần như là nhảy xổ

vào người ta vậy đó. Bà hỏi Edna có nói gì với chúng tôi về việc chiều nay
không trở lại văn phòng hay không, và ít nhất cô ấy cũng phải xin phép
chứ.”

Cô tóc vàng nói tiếp: “Tôi cho cô Martindale biết Edna đã tới dự buổi sơ

thẩm cùng với cả bọn tôi, nhưng sau đó bọn tôi không thấy cô ấy và không
biết cô ấy đã đi đâu nữa.”

“Đúng như thế ư?” thanh tra Hardcastle hỏi. “Các cô chẳng hề biết cô ta

đã đi đâu khi rời khỏi tòa án?”

“Tôi có rủ Edna cùng đi ăn trưa với tôi,” Maureen nói, “nhưng dường

như trong đầu cô ấy đang bận nghĩ chuyện gì đó. Cô ấy nói không chắc có
đủ thời gian để ăn trưa. Chỉ mua gì đó rồi về văn phòng ăn thôi.”

“Thế nghĩa là cô ấy có ý nói sau đấy sẽ trở về văn phòng?”
“Dạ đúng, tất nhiên rồi. Chúng tôi đều biết phải làm như vậy.”
“Vài ngày vừa qua, các cô có ai để ý điều gì khác lạ về Edna Brent hay

không? Có thấy cô ấy có vẻ lo lắng gì, như thể đang bận tâm điều gì đấy
hay không? Cô ấy có nói gì với các cô liên quan đến điều ấy không? Nếu
biết được bất cứ điều gì, tôi xin các cô hãy nói!”

Ba cô nhìn nhau, nhưng không phải cái kiểu cách của những kẻ phản lại

một âm mưu bí mật. Có vẻ đơn giản chỉ là phỏng đoán mơ hồ mà thôi.

“Lúc nào cô ấy cũng lo lắng về điều gì đó,” Maureen nói. “Cứ làm

chuyện này chuyện nọ rối tung rối mù cả lên, và mắc lỗi này lỗi nọ. Con
nhỏ hơi chậm hiểu một chút xíu.”

“Hình như lúc nào cũng có chuyện xảy ra với Edna,” cô hay cười rúc

rích nói. “Ông có nhớ cái gót giày của cô ấy bị rớt ra bữa đó không? Toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.