NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 186

hển rồi đột nhiên quay ngoắt đi. Bà ta nói: “Đúng là Harry. Vâng. Ông ấy
già đi rất nhiều, trông đã khác đi… Nhưng đúng là Harry.”

Thanh tra gật đầu với viên phụ tá, sau đó đặt tay lên cánh tay bà ta rồi lại

dẫn ra ngoài tới tận xe hơi và họ lên xe trở về đồn. Ông chẳng nói chẳng
rằng. Ông để mặc cho bà tự trấn tĩnh.

Khi họ vừa trở về phòng làm việc của ông, một cảnh sát viên gần như

ngay lập tức mang vào một khay trà.

“Đây rồi, bà Rival ạ. Mời dùng một tách trà, sẽ giúp bà lấy lại tinh thần!

Rồi chúng ta sẽ trò chuyện.”

“Cảm ơn ông.”
Bà bỏ đường vào tách trà, thật nhiều, rồi lẹ làng nốc cạn.
“Như thế tốt hơn,” bà nói. “Tôi chả bận tâm đâu. Chỉ là — chỉ là, à như

thế thì dễ khiến người ta buồn nôn một chút, phải không?”

“Bà nghĩ người đàn ông này đích thị là chồng mình sao?”
“Tôi chắc chắn như thế. Dĩ nhiên ông ta đã già đi rất nhiều, nhưng thực

sự không thay đổi bao nhiêu. Trông ông ta lúc nào cũng có vẻ — à, rất
tươm tất. Tử tế, ông biết đấy, thuộc tầng lớp cao.”

Đúng thế, Hardcastle nghĩ, một miêu tả rất hay. Tầng lớp cao. Có thể

thấy rõ trông Harry có vẻ thuộc một tầng lớp cao hơn thực tế rất nhiều. Một
số người trông như thế, và điều đó rất hữu ích để họ đạt được những mục
đích riêng.

Bà Rival nói, “Ông ấy lúc nào cũng đặc biệt quan tâm nhiều đến y phục

và bề ngoài. Tôi nghĩ chính vì thế mà lũ chúng nó dễ dàng đổ vì ông ta. Lũ
chúng nó chả bao giờ nghi ngờ gì cả.”

“Ai bị đổ vì ông ấy, hả bà Rival?” giọng thanh tra dịu dàng, thông cảm.
“Đàn bà,” bà ta đáp. “Lũ đàn bà. Đấy là nơi ông ta dành hầu hết thời

gian.”

“Tôi hiểu. Và bà đã biết ra chuyện ấy.”
“À, tôi — tôi đã nghi ngờ. Tôi muốn nói ông ấy đã bỏ đi quá nhiều lần.

Dĩ nhiên tôi hiểu bọn đàn ông là thế nào rồi. Tôi từng nghĩ có lẽ thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.