NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 20

“Cậu chăm sóc cô Webb nhé, Colin,” thanh tra nói. “Nào, cô Pebmarsh,

xin cảm phiền vào trong này!”

Hardcastle đã dợm chìa tay ra định dắt chủ nhà đi, nhưng bà cô cương

quyết bước ngang qua ông, mấy ngón tay mò mẫm để xác định vị trí của
cái ghế dựa tường, kéo nó ra một chút rồi ngồi xuống.

Hardcastle đóng cửa lại. Ông chưa kịp nói thì Millicent Pebmarsh đột

nhiên hỏi: “Cậu thanh niên ấy là ai?”

“Tên cậu ấy là Colin Lamb.”
“Cậu ấy đã cho tôi biết như thế rồi. Nhưng mà cậu ta là ai? Tại sao cậu ta

vào đây?”

Hardcastle nhìn bà hơi ngạc nhiên.
“Tình cờ cậu ấy đang đi bộ trên đường thì cô Webb thình lình từ trong

nhà này nhào ra, hét lên báo có án mạng. Sau khi đi vào và tự giải đáp thắc
mắc về chuyện gì đã xảy ra, cậu ấy gọi cho chúng tôi, và được yêu cầu trở
về đây chờ đợi.”

“Ông gọi cậu ấy là Colin, nghe có vẻ thân mật lắm.”
“Cô rất có óc quan sát, cô Pebmarsh ạ,” — (quan sát? không phải từ này,

tuy vậy chẳng có từ nào khác thích hợp cả) — “Colin Lamb là một người
bạn của tôi, mặc dù ít lâu nay tôi không gặp cậu ấy.” Ông nói thêm: “Cậu
ấy là một nhà hải dương học.”

“À, tôi hiểu rồi.”
“Nào, cô Pebmarsh, tôi sẽ rất vui nếu cô có thể kể cho tôi nghe bất cứ

điều gì về vụ việc khá đáng ngạc nhiên này.”

“Xin sẵn lòng. Nhưng chẳng có gì nhiều để kể.”
“Cô đã cư trú ở đây một thời gian, tôi tin là thế?”
“Từ năm 1950. Tôi là — khi ấy nghề nghiệp của tôi là cô giáo dạy trong

trường. Khi tôi được bảo cho biết chẳng thể làm gì với thị lực giảm sút của
mình và một thời gian ngắn nữa sẽ bị mù, tôi đã tự thích ứng để trở thành
chuyên viên chữ nổi và các kỹ thuật khác để giúp đỡ người mù. Hiện tôi có
một công việc ở đây, tại Viện Aaronberg dành cho trẻ em khiếm thị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.