NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 213

Trước đây có một dạo tôi đã quen làm công việc thư ký. Có lẽ tôi sẽ theo
một khóa ôn luyện lại về tốc ký và đánh máy.”

“À, đừng có đi làm cho Phòng Cavendish nhé!” tôi bảo.
“Vì sao lại không chứ?”
“Hình như các cô gái đang làm công ở đó đều gặp chuyện không may.”
“Nếu ông nghĩ tôi biết được chút gì về chuyện ấy thì ông đã nhầm. Tôi

chả biết gì đâu.”

Tôi chúc bà ta may mắn rồi đi ra. Chẳng tìm hiểu được gì từ bà ta cả.

Thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ tìm hiểu được điều gì. Nhưng người ta phải
sắp xếp lại cho ổn những đầu mối còn lỏng lẻo.
Vừa ra khỏi cổng tôi suýt đâm bổ vào bà McNaughton. Bà ta đang xách
một cái túi đi mua sắm và hình như rất loạng choạng, đứng không vững.

“Để tôi,” tôi nói rồi cầm lấy cái túi từ tay bà.
Ban đầu bà định giằng lại cái túi mua sắm, sau đó bà rướn đầu tới trước,

chăm chú nhìn tôi rồi nới lỏng bàn tay đang nắm chặt.

“Anh là chàng trai trẻ từ đồn cảnh sát đây mà,” bà nói. “Mới đầu tôi

không nhận ra anh.”

Tôi xách cái túi đồ đến cửa trước nhà bà và bà ta lảo đảo đi bên cạnh tôi.

Cái túi nặng một cách rất đáng ngờ. Tôi tự hỏi có gì trong ấy. Những cân
khoai tây?

“Khỏi bấm chuông,” bà bảo. “Cửa không khóa.”
Hình như ở Wilbraham Crescent không nhà nào khóa cửa cả.
“Và anh đang tiếp tục công việc thế nào?” bà ta hỏi kiểu buôn chuyện.

“Hình như ông ta cưới người thấp kém hơn mình rất nhiều.”

Tôi không biết bà ta đang nói gì nữa.
“Ai vậy — tôi đã đi xa,” tôi giải thích.
“À, tôi hiểu rồi. Nấp bóng ai đó, tôi cho là như vậy. Tôi muốn nói đến bà

Rival. Tôi đã tới dự buổi sơ thẩm. Một người đàn bà trông có vẻ quá đỗi
bình thường. Tôi phải nói là bà ta dường như chẳng bối rối lắm khi thấy
chồng chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.