NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 221

“Vâng, phải, tôi nấu ăn. Đúng đấy.” Cô gật đầu lia lịa.
“Tôi không muốn quấy rầy cô,” tôi nói. “Để tôi đưa nó cho cô bé, được

không?”

“Xin lỗi?”
Hình như cô đã hiểu ý của tôi. Cô dẫn đường băng qua sảnh rồi mở một

cánh cửa. Nó dẫn vào một phòng khách trông rất vui mắt. Cạnh cửa sổ là
một tràng kỷ được kê lên và có một đứa nhỏ độ chín, mười tuổi, một chân
bó bột, đang ngồi trên đó.

“Quý ông này đây, ông này nói em đánh rớt…”
Ngay lúc đó thật may mắn, một mùi cháy khét nồng nặc bay ra từ nhà

bếp. Cô dẫn đường cho tôi kêu lên thảng thốt: “Xin lỗi, xin thứ lỗi.”

“Cô cứ đi đi,” tôi nói rất chân tình, “tôi lo liệu được mà.”
Cô lẹ làng bỏ chạy. Tôi vào phòng, đóng cửa lại rồi đi tới tràng kỷ.
“Xin chào.”
Đứa nhỏ đáp lại, “Xin chào” và cứ liếc nhìn tôi soi mói dò xét thật lâu,

khiến tôi hơi chột dạ. Cô bé khá giản dị với mái tóc chải thẳng thớm màu
xám thắt lại thành hai cái bím. Trán vồ, cằm nhọn và một cặp mắt xám rất
thông minh.

“Tôi là Colin Lamb,” tôi nói. “Bé tên là?”
Nó cung cấp thông tin cho tôi thật mau lẹ.
“Geraldine Mary Alexandra Brown.”
“Trời ôi,” tôi kêu lên, “hoàn toàn không giống cái tên chút xíu nào. Họ

thường gọi em là gì hả?”

“Geraldine. Đôi khi là Gerry, nhưng em chả thích. Bố em cũng chả đồng

ý gọi tên vắn tắt đâu ạ.”

Một trong những lợi thế tuyệt vời khi làm việc với trẻ con là chúng

thường có logic riêng của chúng. Bất cứ người lớn nào cũng đều sẽ ngay
lập tức hỏi tôi rằng tôi muốn cái gì. Con bé này lại hoàn toàn sẵn sàng đi
thẳng vào cuộc nói chuyện mà không cần đến những câu hỏi ngu ngơ ngớ
ngẩn. Nó đang ở một mình và buồn chán, nên khách viếng nhà bất cứ kiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.