NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 228

“Chị dọn ngay thôi,” cô trấn an. “Chị dọn ngay bây giờ đây.”
Cô lại đi ra. Geraldine nói: “Thật ra nhà em chả muốn thuê chị ấy. Chị cứ

lo lắng về các bữa ăn. Dĩ nhiên đây là bữa duy nhất chị phải nấu ngoài bữa
điểm tâm. Bố thường đi ăn nhà hàng vào buổi tối, và mua về cho em. Chỉ là
cá hay món gì đấy. Không phải một bữa ăn tối thực thụ.” Giọng nó nói
nghe có vẻ thèm thuồng.

“Em thường ăn trưa lúc mấy giờ, hả Geraldine?”
“Anh muốn nói bữa ăn chính, phải không? Đây là bữa ăn chính của em.

Em không dùng bữa chính vào chiều tối. Đó là bữa súp. À, thật ra em dùng
bữa chính bất cứ lúc nào Ingrid tình cờ đã nấu xong, về giờ giấc chị ấy khá
kỳ khôi. Chị phải chuẩn bị sẵn sàng bữa điểm tâm đúng giờ vì bố đâm ra
quá bực mình, bữa ăn giữa trưa thường ăn bất cứ lúc nào, có khi ăn lúc
mười hai giờ, và có khi mãi tới hai giờ mới được ăn. Ingrid bảo đừng dùng
bữa vào một giờ nhất định, khi nào có thì cứ ăn.”

“À, đó là một ý tưởng dễ dãi,” tôi nói. “Em đã dùng bữa trưa — bữa ăn

chính lúc mấy giờ— anh muốn nói vào ngày xảy ra án mạng ấy?”

“Hôm ấy ăn lúc mười hai giờ. Anh biết không, hôm ấy Ingrid ra ngoài.

Chị ấy đi xem phim hay làm tóc, và một bà tên Perry đến ở cùng em. Bà ta
thật kinh khủng, thật đấy. Hay vỗ vỗ người ta.”

“Vỗ vỗ người ta sao?” tôi hơi khó hiểu.
“Anh biết đấy, vỗ nhẹ lên đầu. Nói kiểu ‘bé cưng ơi’. Bà ta không phải,”

Geraldine nói, “hạng người mà anh có thể trò chuyện thỏa thích. Nhưng bà
thường đem cho em bánh kẹo và những của ngon ngọt như thế.”

“Em mấy tuổi rồi, Geraldine?”
“Em mười tuổi. Mười tuổi ba tháng.”
“Anh thấy hình như em nói chuyện rất khôn ngoan,” tôi nhận xét.
“Đó là vì em phải nói chuyện rất nhiều với bố,” con nhỏ nói thật trang

nghiêm.

“Vậy là vào ngày xảy ra án mạng em đã ăn bữa chính sớm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.