NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 229

“Vâng, như thế Ingrid có thể rửa bát đĩa xong xuôi và về ngay sau một

giờ.”

“Như thế sáng hôm ấy em đã nhìn ra ngoài cửa sổ để quan sát người ta.”
“Vâng ạ, phần nào thời gian thôi. Lúc còn sớm, chừng mười giờ, em chơi

giải ô chữ.”

“Anh vẫn tự hỏi có khả năng em đã thấy ông Curry đến nhà ấy hay

không?”

Geraldine lắc đầu.
“Không, em không thấy. Kỳ thiệt, em đồng ý.”
“À, có lẽ ông ta tới đó rất sớm.”
“Ông ấy đã không đến cửa trước và bấm chuông. Lẽ ra em phải thấy

chứ.”

“Có lẽ ông ta đã vào qua khu vườn. Ý anh là các bên khác của ngôi nhà.”
“Không phải đâu,” Geraldine nói. “Nhà đó tựa lưng vào các nhà khác.

Họ không muốn ai đi qua vườn nhà họ đâu.”

“Ừ nhỉ, chắc họ không muốn đâu.”
“Giá mà em biết được ông ấy trông như thế nào nhỉ,” con bé nói.
“À, ông ta già lắm rồi. Chừng sáu chục tuổi. Cạo râu nhẵn nhụi và mặc

một bộ com-lê màu xám sẫm.”

Geraldine lắc đầu.
“Nghe có vẻ hết sức bình thường,” nó nói với vẻ không tán đồng.
“Dù sao,” tôi nói, “anh cho rằng em khó mà nhớ đúng chuyện ngày này

phân biệt với ngày khác, khi em cứ nằm đây và lúc nào cũng nhìn ngắm.”

“Chả khó khăn gì hết.” Con bé nổi giận vì lời thách đố. “Em có thể kể

anh nghe mọi điều về sáng hôm ấy. Em biết bà Cua đến lúc nào và bà ta ra
về lúc nào.”

“Đó là người đàn bà dọn vệ sinh hằng ngày, phải không?”
“Phải, bà ta đi hấp tấp giống y một con cua. Bà ta có một thằng con. Đôi

khi bà mang nó theo, nhưng hôm ấy thì không. Rồi sau đấy cô Pebmarsh đi
ra ngoài khoảng chừng mười giờ. Bà đi dạy trẻ con ở một trường mù. Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.