NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 251

viên khi mình thực sự không muốn ra ngoài, người ấy dắt con chó đi theo
vì chó rất thích đi dạo. Vì thế nó cũng gắng sức cho chủ điều mà chủ nó
thiết tha mong muốn.”

Ông nói tiếp: “Cậu bạn trẻ Colin tốt bụng của tôi đây cũng thế. Cậu ấy

đã đến gặp tôi, chẳng phải để nhờ tôi giúp giải quyết vấn đề của riêng
mình; cậu ấy tin có thể tự giải quyết và tôi được biết cậu ấy đã làm thế.
Không, cậu ấy ái ngại khi thấy tôi nhàn rỗi và cô độc nên mang đến cho tôi
một vấn đề mà cậu ấy cảm thấy sẽ khiến tôi thích thú và cho tôi có cái gì
đấy để tiếp tục làm việc. Cậu ấy thách tôi làm việc ấy—thách tôi làm điều
tôi vẫn thường bảo cậu ta là có thể làm được… mà vẫn ngồi trên ghế của
mình và — theo một tiến trình thích đáng — giải quyết vấn đề nan giải ấy.
Tôi đồ rằng có thể có một chút ác tâm, chỉ là một trò trẻ con đằng sau thách
thức ấy. Phải nói là cậu ta muốn chứng tỏ với tôi rốt cuộc việc ấy chả dễ
dàng như thế. Mais oui, mon ami, đúng là thế đấy! Cậu ta muốn đích thân
chế giễu tôi — chỉ một chút thôi! Nhưng tôi không trách cậu ta. Tất cả
những gì tôi nói là cậu ta vẫn chưa biết Hercule Poirot của cậu ấy là thế nào
đâu.”

Ông ưỡn ngực ra và mân mê hàng ria mép.
Tôi nhìn ông và toét miệng cười thân ái.
“Được thôi, vậy hãy cho chúng tôi đáp án của vấn đề ấy nếu ông biết

đi!”

“Dĩ nhiên tôi biết chứ.”
Thanh tra ngó ông ta lom lom, tỏ vẻ không tin.
“Có phải ông đang nói mình biết ai đã giết người đàn ông ở số 19,

Wilbraham Crescent?”

“Chắc chắn như thế.”
“Và cũng biết ai đã giết Edna Brent?”
“Dĩ nhiên.”
“Ông biết rõ nhân thân của người chết à?”
“Tôi biết hắn chắc hẳn là ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.