NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 269

Một khoảnh khắc im lặng. Millicent Pebmarsh đứng lên và đi tới cửa sổ.

Tôi không rời mắt khỏi bà ta. Không hề có ảo tưởng nào về Millicent
Pebmarsh cả. Tôi không tin bà ta một chút xíu nào. Bà ta bị mù nhưng ngay
cả một người đàn bà mù cũng có thể tóm được anh nếu anh mất cảnh giác.
Tình trạng mù lòa của bà ta sẽ không làm cho bà khiếm khuyết nếu bà ta có
cơ hội ấn một khẩu súng lục tự động vào xương sống của tôi.

Bà nói thật khẽ: “Tôi sẽ không cho cậu biết cậu đúng hay sai. Điều gì đã

khiến cậu nghĩ rằng — có thể là như thế?”

“Đôi mắt.”
“Nhưng chúng tôi tính cách chẳng giống nhau.”
“Không.”
Bà ta nói có vẻ hơi ngang bướng.
“Tôi đã làm hết sức mình cho nó.”
“Đó là vấn đề cần phải bàn. Với bà sự nghiệp là ưu tiên.”
“Phải thế thôi.”
“Tôi không đồng ý.”
Lại một khoảnh khắc im lặng. Sau đó tôi hỏi: “Bà có biết cô ấy là ai

không — ngày hôm ấy?”

“Không biết cho đến khi tôi nghe cái tên… Tôi tự mình duy trì việc nắm

thông tin về nó — vẫn luôn như thế.”

“Bà chưa bao giờ bất nhân như lẽ ra hẳn bà đã muốn thế.”
“Đừng có nói vớ vẩn nữa!”
Tôi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
“Thời gian đang tiếp tục trôi đi,” tôi nói.
Bà ta quay trở lại từ cửa sổ và băng qua phòng tới bàn giấy.
“Tôi có một bức ảnh chụp nó lúc còn bé đây…”
Tôi ở sau lưng bà ta khi bà lôi cái ngăn kéo mở ra. Không phải một khẩu

súng tự động. Là một con dao nhỏ rất dễ gây chết người…

Tôi nắm chặt tay bà ta rồi lấy con dao đi.
“Tôi có thể mềm yếu, nhưng không phải một thằng ngốc,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.