NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 38

“Gọi trực tiếp đến chỗ tôi. Như thế nghĩa là vào giờ ăn trưa. Có thể nói

khoảng chừng hai giờ kém mười phút. Trước hai giờ, chắc chắn như thế. À
phải rồi, tôi có ghi chú trên tập giấy của tôi đây. Chính xác một giờ bốn
chín phút.”

“Cô Pebmarsh đích thân nói với bà hay sao?”
Cô Martindale có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Tôi cho là thế.”
“Nhưng cô đâu có nhận ra giọng nói của bà ấy? Cô đâu có quen biết

riêng bà ta?”

“Không. Tôi không biết bà ấy. Bà ta tự xưng là cô Millicent Pebmarsh,

cho tôi địa chỉ của bà, một số nhà ở Wilbraham Crescent. Sau đó như đã
nói, bà ấy yêu cầu Sheila Webb, đến nhà bà ta lúc ba giờ.”

Đó là một lời khai xác định rõ ràng. Tôi nghĩ cô Martindale nếu làm

nhân chứng sẽ xuất sắc lắm.

“Ông có thể vui lòng cho tôi biết tất cả những điều này liên quan đến

chuyện gì không ạ?” cô Martindale hỏi vẻ sốt ruột.

“À, cô biết không, cô Pebmarsh không thừa nhận mình đã có cuộc gọi

nào như thế.”

Cô Martindale nhìn chằm chặp. “Thật tình! Kỳ dị quá thể!”
“Ngược lại, cô thì bảo cuộc gọi ấy, nhưng không thể xác nhận có phải

cô Pebmarsh đã gọi hay không.”

“Không, tất nhiên tôi không thể xác nhận rồi. Tôi đâu có biết người đàn

bà ấy. Nhưng thật tình tôi không hiểu nổi làm vậy để làm gì cơ chứ. Một trò
chơi khăm kiểu nào đấy chăng?”

“Còn hơn thế nữa ấy chứ,” Hardcastle nói. “Cô Pebmarsh này—hay là ai

đấy—có nêu lý do vì sao lại nhất định muốn thuê Sheila Webb không?”

Cô Martindale nghĩ ngợi một lát.
“Tôi nghĩ bà ấy bảo trước đây Sheila Webb từng làm việc cho bà ta.”
“Và thực sự có phải thế không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.