NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 43

“Họ đã tới cửa trước rồi,” Ernie thông báo.
Bà mẹ rời cái bồn rửa chén, đến với thằng con chỗ cửa sổ.
“Ờ há,” bà lẩm bẩm.
Ngay lúc ấy tiếng búa gõ cửa vang lên. Lẹ làng chùi tay vào cái khăn lau

chén, bà Curtin đi ra hành lang mở cửa. Bà nhìn hai người đàn ông trên bậc
thềm trước cửa nhà mình với vẻ khinh khỉnh ngờ vực.

“Bà Curtin, phải không ạ?” người cao hơn trong hai người hỏi, giọng vui

vẻ.

“Đúng rồi,” chủ nhà đáp.
“Tôi vào một lúc được không? Tôi là Thanh tra Hardcastle.”
Bà Curtin bước lùi lại vẻ khá là miễn cưỡng. Bà mở một cánh cửa, rồi ra

hiệu cho ông thanh tra vào bên trong. Đó là một căn phòng nhỏ sạch sẽ, rất
ngăn nắp gọn gàng, cho ta cảm tưởng ít khi có ai vào, mà cảm tưởng ấy lại
hoàn toàn chính xác.

Bị tính tò mò lôi kéo, Ernie từ nhà bếp đi ra hành lang rồi len lén lách

vào bên trong cánh cửa.

“Con trai bà à?” Thanh tra Hardcastle hỏi.
“Phải,” bà Curtin đáp, rồi nói thêm vẻ thù địch, “nó là một thằng nhỏ

ngoan, mấy ông có nói gì cũng vậy.”

“Chắc chắn nó ngoan lắm,” thanh tra lịch sự nói.
Vẻ thách thức trên mặt bà chủ nhà giãn ra đôi chút. “Tôi đến để hỏi bà

vài câu về nhà số mười chín, Wilbraham Crescent. Bà làm việc ở đấy, tôi
được biết thế.”

“Chớ tui có bao giờ nói là hổng làm đâu nà,” bà Curtin chưa thể rũ bỏ cái

tính khí kỳ khôi lúc nãy.

“Làm cho một cô tên là Pebmarsh?”
“Phải, tui làm cho cô Pebmarsh. Bả tốt lắm đó.”
“Mù lòa,” thanh tra Hardcastle nói.
“Phải rồi, tội nghiệp bả thiệt đó. Nhưng ông hổng bao giờ biết đâu. Bả có

thể quơ tay sờ soạng đồ vật mà dò được đường đi khắp nhà siêu lắm. Còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.