NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 45

như vậy hết á. Cô Pebmarsh hổng mua bán tại nhà, và tui cũng vậy.”

“Tên của người đàn ông, theo tấm danh thiếp trong người ông ta, là

Curry. Bà có bao giờ nghe cái tên ấy chưa?”

“Curry? Curry hả?” bà Curtin lắc đầu. “Tui nghe có vẻ giống tên người

Ấn Độ quá hà,” bà ta nói vẻ hoài nghi.

“Chả phải thế đâu,” thanh tra Hardcastle nói, “ông ấy chẳng phải người

Ấn Độ.”

“Ai đã tìm thấy ổng — Cô Pebmarsh à?”
“Một cô gái trẻ làm thư ký đánh máy kiêm tốc ký, do nhầm lẫn, cô nghĩ

mình được cử tới đó để làm việc gì đấy cho cô Pebmarsh. Chính cô này đã
phát hiện cái xác. Cô Pebmarsh trở về gần như ngay lúc ấy.”

Bà Curtin buông một tiếng thở dài thườn thượt. “Chuyện ì xèo quá xá!

Quá xá trời luôn!”

“Xin bà bỏ chút thời gian,” thanh tra đề nghị, “để xem ảnh cái xác người

đàn ông và cho chúng tôi biết có phải ông ta là người mà bà từng gặp ở
Wilbraham Crescent hoặc trước đây từng có ghé thăm nhà ấy. Cô Pebmarsh
đã khẳng định ông ta chưa bao giờ đến đấy. Bây giờ có những vấn đề nhỏ
khác nhau mà tôi muốn biết. Bà có thể nhớ ra ngay tức thì có bao nhiêu
đồng hồ trong phòng khách hay không?”

Bà Curtin thậm chí không cần suy nghĩ.
“Có cái đồng hồ bự trong góc phòng mà người ta kêu là đồng hồ ông nội,

còn có cái đồng hồ chim cu trên tường nữa. Nó vọt ra và kêu ‘cúc cu!’ Có
khi làm cho người ta suýt tí nữa là giật nảy lên.” Bà vội vã nói thêm: “Tui
hổng có rớ tới cả hai cái đó đâu nha. Không bao giờ. Cô Pebmarsh thích tự
tay lên dây hai cái đồng hồ đó.”

“Chả có vấn đề gì với chúng cả,” thanh tra trấn an. “Bà có chắc đấy là

hai chiếc đồng hồ duy nhất trong phòng sáng nay hay không?”

“Đương nhiên. Còn có cái nào khác nữa sao?”
“Chẳng hạn như không có một chiếc đồng hồ vuông bằng bạc mà người

ta gọi là đồng hồ mang đi đường, hay một chiếc đồng hồ mạ vàng bé tí teo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.