NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 52

“Và đó không phải là điều tôi đang theo đuổi. Công ty ấy có nhận viện

trợ nước ngoài kiểu nào đó không?”

“Cũng có thể. Ngày nay rất nhiều người vẫn làm thế. Nếu nhận viện trợ,

công ty ấy ắt có đăng ký. Mai tôi sẽ tra giúp cậu.”

“Cám ơn ông anh, Dick.”
“Mai tôi sẽ làm công việc điều tra thường nhật ở hai nhà hai bên số 19.

Họ có thấy ai đến đấy hay không, vân vân… Có thể tôi sẽ đưa vào cả
những ngôi nhà đằng sau số 19, có vườn liền kề với số 19. Tôi nghĩ không
chừng số 61 gần như ở ngay sau số 19 đấy. Tôi có thể dẫn cậu theo, nếu cậu
muốn.”

Vô cùng háo hức, tôi gút lại lời đề nghị ấy ngay: “Tôi sẽ là Trung sĩ

Lamb của ông anh và sẽ ghi tốc ký.”

Chúng tôi đồng ý sáng hôm sau tôi sẽ đến đồn cảnh sát lúc chín giờ rưỡi.

Sáng hôm sau tôi đến đúng giờ đã thỏa thuận và thấy ông bạn mình đang
nổi cơn thịnh nộ.

Khi ông ấy cho gã nhân viên cấp dưới bất hạnh ra ngoài rồi, tôi mới tế

nhị hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

Trong chốc lát dường như Hardcastle không nói được nên lời. Sau đó

ông ấy lắp ba lắp bắp: “Những chiếc đồng hồ chết tiệt!”

“Đồng hồ nữa sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thiếu mất một chiếc.”
“Thiếu à? Cái nào thế?”
“Chiếc đồng hồ lữ hành nhỏ, có chữ ‘Rosemary’ ở một góc ấy.”
Tôi huýt sáo.
“Có vẻ quái dị đây. Sao có thể xảy ra được chứ?”
“Lũ ngốc chết tiệt — tôi đúng là một thằng trong lũ ngốc ấy, tôi

tưởng…” (Dick vốn là một người rất trung thực) “… người ta phải nhớ
gạch ngang mọi chữ t, chứ và đặt dấu chấm trên mọi chữ i, bằng không mọi
sự sẽ hỏng bét. À, những chiếc đồng hồ hôm qua vẫn ở đấy chả sao cả
trong phòng khách. Tôi đã bảo cô Pebmarsh sờ chúng để xem có cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.