NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 56

“Ngay lúc này chỉ là phỏng đoán. Có lẽ hắn đi thu phí bảo hiểm ma. Có

lẽ đó là một cách để hắn lọt vào các ngôi nhà rồi giở trò. Có lẽ hắn là một
tên lừa đảo, một kẻ lạm dụng tín nhiệm, hoặc một gã chuyên cầm nhầm
những món vặt vãnh không ai để ý hay một thám tử tư. Chỉ là chúng ta
không biết thôi.”

“Nhưng rồi ông anh sẽ tìm ra.”
“Sẽ tìm ra chứ. Cuối cùng chúng tôi sẽ rõ. Chúng tôi đã gửi đi dấu vân

tay của hắn để xem hắn có bất cứ kiểu tiền án tiền sự nào hay không. Nếu
có sẽ tiến được một bước dài, bằng không sẽ khá khó khăn đấy.”

“Một thám tử tư,” tôi trầm ngâm suy nghĩ. “Tôi thích như vậy hơn. Nó

mở ra — những khả năng.”

“Những khả năng là tất cả những gì chúng ta có được cho đến nay.”
“Bao giờ mới mở cuộc điều tra chính thức?”
“Ngày kia. Đơn thuần chỉ là hình thức và thay đổi nơi tiến hành điều tra

mà thôi.”

“Chứng cứ pháp y thì sao?”
“Bị đâm bằng một dụng cụ nhọn. Cái gì đấy như là một con dao thái rau

trong nhà bếp.”

“Điều ấy phần nào loại trừ cô Pebmarsh, phải không?” tôi nói với vẻ

nghĩ ngợi. “Một người đàn bà mù hầu như không thể nào đâm một người
đàn ông. Bà ấy thực sự bị mù, tôi nói có đúng không?”

“Đúng đấy, bà ta bị mù. Chúng tôi đã kiểm tra. Và bà ta đã khai về bản

thân đúng sự thật. Bà ta từng là giáo viên dạy toán trong một trường ở miền
bắc — bị mất thị lực cách nay chừng mười sáu năm — bắt đầu đi học lại
chữ nổi, vân vân… và cuối cùng có một chỗ làm trong Viện Aaronberg ở
đây.”

“Bà ấy có thể bị bệnh tâm thần, đúng không?”
“Vì quá bận tâm về những chiếc đồng hồ và nhân viên bảo hiểm hay

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.