NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 57

“Tất cả thực Sự kỳ quái đến nỗi không biết phải nói sao đây.” Tôi không

đừng được phải nói với đôi chút hăng hái. “Như Ariadne Oliver trong
những giờ phút tồi tệ nhất của bà, hay Garry Gregson quá cố trên đỉnh cao
sung mãn của ông ấy…”

“Cứ nói tiếp… cho thỏa thích đi! Cậu có phải là thanh tra đảm nhiệm vụ

này đâu chứ. Cậu không phải làm hài lòng cấp trên hay cảnh sát trưởng và
tất cả những người còn lại.”

“Ừ nhỉ! Không chừng chúng ta sẽ có được điều gì đó hữu ích từ láng

giềng.”

“Tôi nghi ngờ điều ấy,” Hardcastle nói một cách chua chát. “Nếu người

đàn ông ấy bị đâm trong vườn trước rồi hai người đàn ông đeo mặt nạ
khiêng hắn vào nhà — chả có ai nhìn ra cửa sổ hoặc trông thấy bất cứ điều
gì. Đây đâu phải là một cái làng, thật không may. Wilbraham Crescent là
con đường giới thượng lưu cư trú. Lúc gần một giờ, những người đàn bà
đến giúp việc hằng ngày có thể thấy gì đó thì đã về nhà cả rồi. Chẳng có
ngay cả một xe điện lăn bánh trên đường…”

“Không có người đau yếu bệnh tật cao niên nào suốt ngày ngồi bên cửa

sổ hay sao?”

“Đấy là điều chúng tôi mong muốn mà chẳng có được.”
“Còn hai nhà số 18 và 20 thì sao?”
“Số 18 là nhà của ông Waterhouse, chưởng quản thư ký tòa án của

Gainsford và Swettenham, và luôn bị bà chị quản lý. Tất cả những gì tôi
biết được về số 20 là người đàn bà sống ở đấy có nuôi chừng hai mươi con
mèo. Tôi không thích mèo…”

Tôi bảo ông đời cảnh sát thật cực khổ, rồi chúng tôi lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.