NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 71

Bà đẩy để mở một cánh cửa bên trái. Không khí ở đây thậm chí còn nặng

mùi hơn.

“Nào, các con xinh xắn của ta! Nào!”
Trong phòng nhiều bàn chải và lược dính lông mèo khác nhau nằm la liệt

khắp trên ghế trên bàn. Có những tấm đệm dính đất bạc màu, và có ít nhất
sáu con mèo nữa.

“Tôi Sống vì bầy mèo yêu quý của mình,” bà Hemming nói. “Chúng

hiểu được từng lời tôi nói với chúng.”

Thanh tra Hardcastle hùng dũng bước vào. Thật không may ông là một

trong số những người mắc chứng dị ứng với loài mèo. Như vẫn thường xảy
ra trong những dịp như thế này, cả lũ mèo lập tức tiến tới chỗ ông ta. Một
con nhảy lên đầu gối, một con khác thân mật cạ vào ống quần dài. Vốn là
người rất can trường, ông thanh tra chỉ bặm môi chịu đựng.

“Tôi không biết có thể hỏi bà vài câu, thưa bà Hemming, về…”
“Về bất cứ điều gì ông muốn ạ,” chủ nhà ngắt ngang. “Tôi không có gì

để giấu giếm. Tôi có thể trình ông xem thức ăn cho mèo, giường chúng
ngủ, năm cái trong buồng tôi, còn bảy cái khác ở ngay đây. Chúng chỉ ăn
món cá ngon tuyệt do tự tay tôi nấu.”

“Việc này chẳng liên quan gì tới mèo,” thanh tra cất cao giọng nói. “Tôi

đến để trò chuyện với bà về sự việc không may xảy ra ở nhà kế bên. Có lẽ
bà đã nghe nói về chuyện ấy.”

“Nhà kế bên à? Ý ông muốn nói mấy con chó của ông Joshua hở?”
“Không, không phải thế. Tôi muốn nói ở nhà số 19 có một người đàn

ông được tìm thấy bị giết chết ngày hôm qua.”

“Thật vậy sao?” bà ta Hemming chỉ quan tâm vì phép lịch sự không hơn

không kém, vẫn lơ đãng dõi mắt nhìn theo lũ thú cưng của mình.

“Xin được hỏi bà, chiều hôm qua bà có ở nhà hay không? Nói cho rõ

hơn, từ một giờ rưỡi đến ba giờ rưỡi?”

“À vâng, có. Tôi thường đi mua hàng rất sớm trong ngày rồi trở về để có

thể nấu bữa trưa cho bầy mèo yêu quý, sau đó gỡ rối và chải lông cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.