NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 78

Cánh cửa liền kề phòng bên được đẩy ra và một phụ nữ trung niên bước

vào. Thanh tra đoan chắc nãy giờ ở bên kia cánh cửa bà ta đã hết sức chú ý
lắng nghe.

“A, mình đến rồi. Anh tưởng mình đang chợp mắt ngủ buổi sáng chứ.

Đây là bà nhà tôi, Thanh tra Hardcastle ạ.”

“Án mạng khủng khiếp đó,” bà Bland lẩm bẩm. “Thật sự làm tôi rùng

mình khi nghĩ tới.” Bà ngồi xuống ghế sofa với một tiếng thở dài đứt
quãng.

“Mình để chân lên ghế đi!” chồng bà bảo.
Bà Bland vâng lời. Đó là một người đàn bà tóc vàng hung, giọng rên rỉ

yếu ớt. Trông bà có vẻ thiếu máu, và có dáng vẻ của một người đau yếu
bệnh tật chấp nhận tình trạng sức khỏe kém của mình với phần nào vui thú.
Trong chốc lát bà ta gợi cho thanh tra nhớ tới một người nào đó. Ông cố
nghĩ xem là ai, nhưng chẳng tài nào nhớ ra. Cái giọng khá não nùng yếu
đuối đó lại tiếp tục.

“Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, thanh tra Hardcastle ạ, vì vậy tất

nhiên ông nhà tôi cố tránh cho tôi bị sốc và lo lắng. Tôi rất nhạy cảm. Ông
đã nói về một bức ảnh, tôi nghĩ thế, của người — của người chết. Ôi trời ôi,
nghe sao mà khủng khiếp quá! Không biết nhìn thấy rồi tôi có chịu nổi
không nữa!”

‘Thực sự chết vì xem à,’ thanh tra nghĩ thầm. Với giọng có phần ác ý

ông nói: “Có lẽ tôi không nên yêu cầu bà xem ảnh, bà Bland à. Chỉ là tôi
tưởng bà có thể giúp chúng tôi trong trường hợp người đàn ông đó có ghé
nhà này lúc nào đấy.”

“Tôi phải làm bổn phận của mình, phải không?” Bà chủ nhà nói với một

nụ cười can đảm dịu dàng. Bà chìa tay ra.

“Mình muốn làm cho mình lo sợ hay sao, Val?”
“Đừng có ngốc nữa, Josaiah! Tất nhiên em phải xem thôi.”
Bà ngó bức ảnh rất chăm chú và có phần nào thất vọng, hoặc thanh tra đã

nghĩ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.