NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 86

“Bà Ramsay phải không ạ?”
“Xin chào.”
“Tôi hy vọng hai chàng trai trẻ này đã nói cho bà biết tôi là thanh tra

Hardcastle rồi phải không ạ?”

“Rất bất tiện,” bà Ramsay nói. “Buổi sáng này rất bất tiện. Tôi đang rất

bận. Có mất nhiều thời gian hay không?”

“Hầu như không mất thời gian,” thanh tra Hardcastle cam đoan. “Chúng

tôi có thể ngồi không ạ?”

“À vâng, ngồi, ngồi đi!”
Chủ nhà ngồi thẳng lưng trên một cái ghế, nhìn họ lom lom với vẻ nóng

lòng sốt ruột. Bà nghi ngờ cái chuyện hầu như chẳng mất thời gian này.

“Hai cháu không cần ở lại đâu,” Hardcastle vui vẻ nói với hai thằng nhỏ.
“Bọn cháu không đi đâu,” thằng anh nói.
“Bọn cháu không đi đâu,” thằng em lặp lại như một tiếng vang.
“Bọn cháu muốn nghe hết,” Bill lại nói.
“Đúng thế đấy,” Ted phụ họa.
“Có nhiều máu không, hở ông?” thằng anh hỏi.
“Có phải là một tên trộm đột nhập vào nhà không ạ?” thằng em hỏi tiếp.
Mẹ chúng bảo: “Im đi nào, hai thằng! Các con không nghe ông

Hardcastle đây nói không muốn các con ở trong này sao?”

“Không chịu đâu. Bọn con muốn nghe,” Bill phản đối.
Hardcastle đi tới cửa và mở ra. Ông nhìn hai thằng nhỏ. “Ra,” ông bảo.
Chỉ một từ khẽ thốt ra thôi, nhưng đằng sau đó có một uy lực. Không còn

làm ầm ĩ nữa, cả hai thằng nhỏ đứng lên, lê hai chân rời khỏi phòng.

‘Thật tuyệt,’ bà Ramsay thầm nghĩ, hết sức thán phục. ‘Sao mình lại

không thể làm được như thế chứ?’

Nhưng mà, bà trầm ngâm suy nghĩ, bà là mẹ của hai thằng bé, và nghe

người ta nói mới biết khi ra ngoài chúng cư xử một cách hoàn toàn khác
hẳn lúc ở nhà. Các bà mẹ lúc nào cũng lãnh đủ những điều tồi tệ nhất.
Nhưng có lẽ đành chịu vậy thôi, bà nghĩ thế. Có những đứa con ngoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.