NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ KỲ LẠ - Trang 97

đoạn, còn ông kia lại cứ nói hoài nói mãi về tác dụng của món hàng. Ông
biết cái máy chạy lên chạy xuống các bức màn ra sao, làm sạch các bậc
thềm trước cửa, các bậc thang, các tấm đệm và cả tổng vệ sinh mùa xuân
nữa. Mọi thứ, ông ta nói, tuyệt đối đủ mọi thứ. Thế rồi chồng tôi chỉ ngước
nhìn ông ta và bảo, ‘Nó có trồng được củ nghệ không?’ Phải nói là tôi
không nín cười được vì câu đó, nó khiến ông ta giật lùi lại rồi bỏ đi một
mạch.”

“Và bà thực sự nghĩ đó là người đàn ông trong bức ảnh này?”
“À không, thật tình tôi không nghĩ thế, vì đó là một người đàn ông trẻ

hơn nhiều, bây giờ tôi mới nghĩ ra. Nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn nghĩ mình
từng thấy khuôn mặt này trước đây rồi. Vâng, càng nhìn tôi càng chắc chắn
ông ta đã đến đây và mời tôi mua cái gì đó.”

“Có lẽ là mua bảo hiểm?”
“Không, không, không phải bảo hiểm. Chồng tôi tham gia đủ mọi loại

hình đó. Chúng tôi được bảo hiểm đầy đủ về mọi mặt. Không phải thế.
Nhưng dù sao đi nữa—vâng, càng nhìn tấm ảnh…”

Hardcastle kém hứng thú với chuyện này hơn ông tưởng. Từ cái kho

kinh nghiệm của mình, ông cho bà McNaughton là một phụ nữ thường hay
bồn chồn lo lắng vì bị kích động khi trông thấy ai đó liên can tới án mạng.
Càng nhìn tấm hình lâu hơn, bà ta càng chắc chắn mình có thể nhớ ra ai đó
giống hệt như vậy.

Ông thở dài.
“Ông ấy đã lái một chiếc xe tải, tôi tin là thế,” bà McNaughton tiếp tục.

“Nhưng tôi trông thấy ông ta chính xác lúc nào thì tôi không nhớ được.
Một xe bán bánh mì, tôi nghĩ vậy.”

“Hôm qua bà không gặp ông ấy, phải không bà McNaughton?”
Mặt bà chủ nhà hơi chùng xuống. Bà vuốt ngược mớ tóc phất phơ khá

bạc màu ra khỏi trán.

“Không. Không, không phải hôm qua. ít ra là…” bà tạm dừng lại. “Tôi

không nghĩ thế.” Rồi bà tươi tỉnh hơn một chút. “Có lẽ chồng tôi sẽ nhớ
ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.