NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 116

sạn. Và anh nhớ nhất là sự kiện độc đáo đoạn can gỗ mun nằm trong phòng
làm việc của anh. Anh vừa suy nghĩ cố gắng tìm tia sáng trong những hành
động của cô Lơvatxơ, vừa hờ hững ngắm nhìn những nét đẹp của người
trong tấm ảnh: cái miệng, cái cười, cái cổ, đôi vai trần.

Cửa phòng bỗng mở đột ngột. Lúc ấy Đông Luy vừa đưa lên miệng một

cốc đầy nước chưa kịp uống. Cô thư ký nhảy tới, nắm cánh tay anh, giựt
cốc nước ra, quăng xuống sàn, vỡ tan, và hỏi bằng một giọng nghẹn ngào: «
ông đã uống... ông đã uống chưa ? ».

Anh khẳng định: "Không, tôi chưa uống. Nhưng... sao vậy ? ».
Nàng nói lúng búng: «Nước trong bình... Nước trong bình...»
— Sao ?
— Nước bị bỏ thuốc độc.
Anh giật nẩy người, đứng phắt lên. Đến lượt anh nắm chặt cánh tay cô và

hỏi dồn: « Có thuốc độc ? Cô nói sao ? Cô nói đi. Cô biết chắc chắn là có
thuốc độc ? ».

Dù là người có đởm lược, nhưng anh cũng hết hồn. Anh biết rõ hiệu quả

kinh hồn của loại thuốc độc mà bọn kẻ cướp thường dùng để giết hại đối
thủ. Anh đã chứng kiến cái chết của thanh tra Vêrô, của cha con Hippôlit—
Fauvin. Anh biết rằng mặc dù anh có khả năng đề kháng cao đối với những
liều thuốc độc mạnh nhưng cũng sẽ không thoát chết được với cái loại
thuốc độc này. Loại thuốc độc này không từ ai, nó giết chết một cách chắc
chắn, tàn bạo.

Cô thư kí vẫn im lặng. Anh ra lệnh: « cô trả lời tôi đi chứ ! Cô biết chắc

chắn à ? ».

Cô ta chối bai bảỉ: « Không ! Tôi chỉ có cảm giác... Hình như cảm giác

tình cờ...”

Người ta cảm thấy là cô đã trót lỡ lời, nay cố tìm cách chống chế.
Anh kêu lên: "Không được. Tôi muốn biết rõ... Vậy cô không dám nói

chắc chắn là nước trong bình có thuốc độc ?.

— Vâng, không chắc... Có thể là...
— Nhưng lúc nãy ...
— Vâng, lúc nãy tôi tưởng... Nhưng không... không..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.