NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 128

Dù sao anh vẫn cứ thấp thỏm lo sợ trong khi ánh sáng rạng đông đã

xuyên qua các khe cửa mở hé. 15 hôm trước đây cũng không có dấu hiệu gì
báo trước trong đêm, nhưng khi ngủ dậy thì anh đã thấy hai xác chết kề bên
anh.

7 giờ sáng. Anh gọi: «Alếchdăng !».
— Thầy gọi tôi ạ ?
— Anh vẫn sống đấy chứ ?
— Hơ ! Thầy nói gì vậy ? Sao lại chết được ? Tôi vẫn sống, thưa thầy !
— Chắc chắn vẫn sống đấy chứ ?
— Ơ ! Thầy hay nhỉ ! Sao người chết lại không phải là thầy ?
— Rồi cũng đến lượt ta thôi ! Những quân kẻ cướp có tầm cỡ này sẽ

không chộp hụt ta mãi đâu !

Họ nhẫn nại canh gác thêm một giờ nữa. Rồi Perenna mở rộng một cửa

sổ và nối: «Này, Madơru ! Anh không chết nhưng tái mét. Anh sợ à ?».

— Vâng, xin thú thực, trong khi thầy ngủ, tôi gác, tôi chỉ lẩn quẩn quanh

thầy vì tôi sợ lắm ! Sợ rởn tóc gáy. Lúc nào tôi cũng tưởng như có cái gì
sắp xảy ra. Nhưng kia thầy ! Sao tôi thấy thầy cũng không bình thường ?
Thầy cũng sợ à ?

Madơru ngừng nói vì thấy Đông Luy có nét mặt ngơ ngác lạ lùng.
— Thầy làm sao thế ? Có cái gì thế ?
— Nhìn trên mặt bàn kia ! Cái lá thư kia...
Madơru nhìn: đúng, trên bàn có một lá thư, một bưu thiếp thì đúng hơn,

chỗ răng cửa đã mở, và bên ngoài là địa chỉ, tem và dấu của bưu điện.

— Mày để cái thư này ở đây đấy à, Alếchdăng ?
— Thầy đùa làm gì thế ? Người để cái thiếp đây không ai khác là thầy.
- Thế không phải mày thật à ?
— Nhưng thế thì...
Đông Luy cầm tấm bưu thiếp xem. Anh nhận thấy địa chỉ và dấu bưu

điện đã bị cạo đi để xóa tên và địa chỉ người nhận thư, nhưng nơi gửi về
ngày tháng thì vẫn rất rõ: «Pari, 4 tháng giêng 1919».

Anh nói: «Như vậy thư này cách đây đã tháng rưỡi". Anh lật, đọc bên

trong gồm độ 12 dòng. Và bất giác anh kêu lên: «Chữ ký của Hippôlit

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.