NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 147

— Điều gì, thưa thầy ?
Đông Luy chưa trả lời vội. Đợi đã ngồi yên chỗ trong xe, máy đã nổ, sắp

chuyển bánh, anh mới nói: «Này chú em ! Chỉ có một điều là mày đừng
đụng chạm đến người phụ nữ».

— Tại sao vậy ?
— Mày có biết người đàn bà ấy là ai không ? Mày có lệnh bắt người ta

không ?

— Không có...
— Thế thì để mặc tao với người ta.
— Nhưng...
— Alếchdăng ! Mày còn nói thêm một lời nữa thì ta tống mày xuống lề

đường, cho một mình mày muốn bắt ai thì bắt.

Madơru im tịt. Vả lại ngay tức khắc xe vọt lên với tốc độ rất nhanh, làm

cho viên cai hết muốn nói gì thêm mà chỉ chú ý nhìn xa lên mặt đường và
báo trước những vật cản sẽ gặp. Hàng cây hai bên đường vùn vút lùi lại.
Gió quật vào là kêu rào rào. Những con vật ăn đêm sợ hãi, chạy vút ngang
đường.

Madơru nói rụt rè: «Thầy cứ phóng vừa thôi. Rồi cũng tới trước mà».
Xe cũng tăng thêm tốc độ. Madơru đành im thin thít. Làng mạc, cánh

đồng. Dãy đồi. Rồi đột nhiên giữa màn đêm tối ánh sáng lóe tỏa: đã tới
Măng, một thành phố lớn.

— Alếchdăng ! Anh có biết ga ở phía nào không ?
— Dạ, biết. Rẽ phải, rồi đi thẳng !
Mndơru lầm, đúng ra là phải rẽ trái. Cho nên mất 7 phút hỏi đường,

quanh quẩn. Khi xe hơi tới nhà ga thì xe lửa đã kéo còi.

Đông Luy nhảy ra khỏi ô tô, đi vào trong ga. Thấy cửa ra sân ga đã đóng,

anh xô hai nhân viên định giữ anh lại, chạy được ra sân ga. Cách hai tuyến
đường sắt, một đoàn tàu sắp chuyển bánh. Người ta bắt đầu đóng cửa các
toa. Anh chạy dọc suốt các toa, bám lấy thanh tay nắm bằng đồng.

Một nhân viên tức giận, kêu lên: «Ông kia ! Ông không có vé !».
Đông Luy cứ leo chuyền qua các bậc lên xuống, đến ngăn nào cũng thò

đầu qua cửa kính ngó vào trong toa gạt những người che lấp, sẵn sàng nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.