NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 150

Đông Luy lồng lộn như điên, điên vì ghen. Anh muốn đập tan hết xe.

Anh dằn vặt, hành hạ Madơru đủ điều. Anh chửi bới Ph'lôrăngxơ, qui cho
nàng mọi tội giết người, bảo Madơru phải bắt nàng ngay, nếu không thì anh
sẽ giết nàng.

Madơru chịu đựng cơn giận dữ của thầy, nói ngọt đỡ đòn.
Đông Luy nói mãi cũng mệt. Hai người ngủ lại trong ô tô sau khi đã kỳ

cạch chữa mãi mới xong xe.

Sáng hôm sau, hai người dậy muộn. Mãi đến 6 giờ Madơru mới đón

được một xe máy đi Sact‘rơ mua xăng khác về thay.

9 giờ, hai thầy trò khởi hành. Đông Luy đã lấy lại được bình tĩnh. Anh

bảo viên cai: «Đêm qua ta đã nói lung tung khá nhiều nhưng không phải là
quá đáng. Nhiệm vụ của ta là phải làm tất cả để cứu bà Fauvin và để bắt
được tên thủ phạm thật sự. Có điều là việc này chỉ riêng ta chịu trách nhiệm
và ta thề với anh rằng ta sẽ làm tròn. Đêm nay Ph'lôrăngxơ Lơvatxa sẽ vào
nằm nhà tù.

— Tôi sẽ giúp đỡ thầy— Madơru nói với vẻ hơi kinh dị.
— Ta không cần ai nhúng vào. Anh mà động vào một sợi tóc của con bé

thì ta cho anh nhừ đòn, hiểu chưa ?

— Thưa thầy, vâng !
- Vậy thì anh cứ mặc ta.
Cơn tức giận dần dần trở lại. Đông Luy thể hiện bằng việc tăng tốc độ

làm cho Madơru tưởng như thầy báo thù mình. Xe vút nhanh qua Sact‘rơ,
Rămbuiê, Sơvrơdơ, Vecxây như cơn gió lốc. Rồi đến Xanh-Clu, rừng Bulô-
Nhơ...

Đến quảng trường Côngcoocdơ, thấy xe đi thẳng Tuylơri. Madơru hỏi:
- Thầy không về nhà ư ?
— Không ! Việc gấp nhất trước mắt là phải báo cho MariAn-Fauvin biết

đã tìm ra kẻ giết người để bà ta không còn ý định tự sát nữa.

— Thế thầy đi đâu bây giờ ?
— Đến gặp ông quận trưởng.
— Ông Betinaliông đi vắng. Chiều mới về.
— Thế thì ta đến gặp ông thẩm phán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.