NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 155

— Cô ấy ra đi từ hôm qua phải không ?
— Vâng, cô ấy nhận được bức điện báo người dì ở ngoài tỉnh bị ốm. Cô

ấy đi tỉnh thăm và về đây từ đêm qua.

— Tôi cần nói chuyện với cô ấy. Ông bảo cô ấy đến đây. Tôi chờ.
— Tại văn phòng của ông ?
— Không, tại gian phòng nhỏ, ở trên gác.
Anh thích làm việc tại cái gian nhỏ ở gác hai này hơn, từ sau khi anh bị

tấm màn sắp sập, suýt chết. Ở gian nhỏ này yên tâm hơn, tĩnh mịch hơn.
Những giấy tờ quan trọng anh đều để ở đây. Luôn luôn anh giữ chìa khóa
trong người, loại chìa đặc biệt có ba rãnh và có lò xo bên trong.

Madơru đã theo anh tới sân. Anh lôi tay viên cai tới bậc thềm: «Mọi việc

trôi chảy ! Ta tưởng Ph'lôrăngxơ không về, vì nghi ngại... Bây giờ thì cô ả
đừng hòng thoát !».

Hai người đi qua phòng đợi, lên gác tầng trệt.
Madơru xoa tay: “Bây giờ tôi thấy thầy cư xử có lý hơn”.
— Ừ, thôi ! Ta quyết định rồi. Mày biết không ? Ta không muốn để bà

Fauvin phải tự sát. Và muốn thế thì ta chỉ có mỗi một cách là ta hy sinh
Ph'lôrăngxơ.

— Và thầy không buồn lòng chút nào ?
— Không ! Không một chút hối hận.
— Nghĩa là thầy tha lỗi cho tôi ?
— Ta cám ơn mày.
Anh tống cho Madơru một quả quai hàm chính xác, trời giáng.
Mailơru ngã xuống, không kêu một tiếng, ngất đi trên bậc cầu thang của

tầng gác thứ hai.

Ở cuối chiếu nghỉ cầu thang có cái hẻm chứa các đồ linh tinh bỏ đi.

Đông Luy bỏ Madơru vào hẻm, đặt ngồi xuống nền, lưng tựa vào một cái
hòm, nhét khăn vào miệng buộc chặt bằng một khăn mặt, trói cổ chân cổ
tay bằng những tấm khăn trải bàn cột chặt vào những đinh móc.

Thấy Madơru đã hồi tỉnh, anh bảo: "Thế là mầy có đủ các thứ: khăn bàn,

khăn mặt.., một quả lê trong mồm để ăn cho đỡ đói. Cứ yên tâm ở đây nhé
rồi cố gắng ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy mày sẽ tươi như đóa hoa hồng».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.