NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 201

Anh chạy đi khoảng nửa tiếng để tắm rửa và cạo râu. Khi trở lại, anh

ngồi vào bàn ăn, ăn trứng và thịt nguội mà Madơru đã chuẩn bị cho anh.

Ăn xong, anh bảo: “Thôi, lên đường !”
Madơru nói:
- Thầy cứ thong thả. Đi đâu mà vội ! Thầy hãy ngả một giấc cho lại sức

đã. Ông Đetmaliông vui lòng chờ mà !

— Mày điên à ! Thế còn Mari-An-Fauvin ? Dễ cứ để bà ta phải nằm

trong tù mãi ư ? Rồi lại còn Xôvơrăng nữa ! Thôi, chúng ta đi ngay. Đừng
chậm một giây nào.

Madơru đưa Đông Luy ra xe, vừa đi vừa suy nghĩ:
- Thầy mình chưa thật tỉnh trí ! Giải phóng, tha cho Mari-An và

Xôvơrăng cứ như với phép của chiếc đũa thần ! Thầy đi hơi quá xa đấy !

Đông Luy theo ra xe của ông quận trưởng, với phong thái hoàn toàn

vui vẻ, thoải mải, như sau một giấc ngủ ngon lành, yên ổn.

Hai người về tới phố Xuyt-sê. Đám người đứng đông trên đường đến nỗi

hai người phải xuống xe. Madơru vượt qua cái dây chăng ngăn khu vực nhà
với bên ngoài, bảo Đông Luy đứng chờ trên bờ cao đối diện ngôi nhà, để
anh vào báo ông quận trưởng.

Trước mặt anh, Đông Luy trông thấy những hậu quả do vụ nổ gây ra. Nó

không quá ghê gớm như anh tưởng. Có những mảng trần, tường sụp xuống,
nhưng ngôi nhà vẫn đứng nguyên, cả gian phòng của ông Fauvin cũng thế.
Và có điều lạ lùng là đèn điện mà khi đi ra, ông Đetmaliông không tắt đi,
nay vẫn còn sáng. Trong vườn, trên lòng đường là những đống đồ đạc có
lính và cảnh binh gác xung quanh.

Madơru trở ra và nói với Đông Luy:
— Xin thầy đi theo tôi.
Và dẫn anh tới phòng làm việc của kỹ sư Fauvin. Một phần sàn bị hư

hỏng. Các tường, bên ngoài, phía trái gần buồng đợi, bị đổ, và một số công
nhân đang dựng những xà những cột, lấy từ nhà bên cạnh, để chống đỡ cho
khỏi đổ thêm. Nhưng tóm lại, những sự thiệt thòi không to lớn tới mức như
dự kiến của kẻ đã gây ra vụ nổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.