NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 232

Mndơru thốt lên: Thầy trò ta đến mốc meo lên ở đây mất.
— Mày có việc gì làm sốt ruột ? Người vợ yêu của mày chờ à ?

- Chẳng ai chờ. Chỉ mất thời giờ thôi.

— Ta thì còn chán thời giờ. Đến 5 giờ mới là giờ ông quận trưởng hẹn

gặp ta kia mà !

— Thầy nói sao ạ ? Thầy không đùa đấy chứ ? Hẳn là thầy không có ý

định đến dự...

— Dự chứ !
— Ô hay ! Thế cái lệnh người ta bắt thầy thì sao ?
— Lệnh bắt à ? Chỉ là tờ giấy lộn.
— Giấy lộn nhưng sẽ trở thành sự thật nếu thầy cố ý buộc luật pháp

không thể làm ngơ được. Thầy mà đến đấy thì có khác gì đến để khiêu
khích ?

— Và nếu ta không đến thì là một lời thú tội. Một người sắp hưởng hai

trăm triệu dại gì mà lại giấu mặt đúng ngày nhận vinh dự lớn ? Ta mà
không dự buổi họp này thì ta bị tước hết mọi quyền... Ta sẽ dự.
— Thưa thầy !...

Bỗng ở phía trước hai người có một tiếng kêu như bị bịt lại, và ngay lúc

đó một nữ y tá đi qua phòng đợi, bắt đầu chạy, vén một tấm màn che rồi
biến mất.

Đông Luy đứng dậy, ngạc nhiên, hơi chần chừ... rồi sau bốn năm giây

suy nghĩ, anh lao về phía tấm màn chạy dọc theo hành lang, đứng sững lại
trước một cái cửa vừa đóng sập lại bằng cánh bọc đệm da với những bàn
tay đang run rẫy. Anh lại mất thèm vài giây lưỡng lự...

Khi anh mở được cánh cửa thì anh đang đứng dưới một cầu thang, có

nên đi lên không ? Ở bên phải, cũng cầu thang đó đi xuống tầng ngầm. Anh
đi xuống, vào tới một gian nhà bếp, nắm lấy cổ tay chị bếp và hỏi một
cách giận dữ: «có một chị y tá vừa ra khỏi đây phải không ?».

— A ! Cô Giec-t'ruyt, nữ y tá mới...
— Phải rồi, phải lồi... Mau lên... Trên kia người ta đang gọi chị ấy...

.

— Ai gọi ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.