NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 234

biết chắc không có ai theo dõi, lên một xe ô tô. Xe đi hết phố đó và phố
Vườn ươm rồi tới ga Xanh-Lada.

Từ xa Đông Luy nhìn thấy Ph’lôrăngxơ trèo các bậc dẫn tới sân Rô-mơ,

và vẫn thấy hút ở đâu một gian, trước cái cửa bán vé. Anh bảo Madaru:

— Anh dùng chứng minh của Sở an ninh, vào hỏi người bán vé xem nó

mua vé đi đâu. Nhanh lên, kẻo có người khác lấp lỗ hổng.

Madơru vội làm theo lời thầy và ra trả lời:
— Một vé hạng nhì đi Ru-ăng.
- Lấy cho anh một vé cũng đi Ru-ăng.
Viên cai tuân lệnh. Hai thầy trò hỏi, thì được biết một chuyến tàu nhanh

sắp khởi hành ngay. Khi hai người ra tới xe thì thấy Ph‘lôrăngxơ vừa vào
một ngăn giữa toa.

Tàu kéo còi. Đông Luy cố đứng lấp và bảo Madơru:
— Lên tàu đi. Tới Ru-ăng, đánh điện về cho ta biết. Tối nay ta sẽ tới chỗ

anh. Phải căng mắt ra nhé ! Đừng để nó lọt khỏi tay anh. Nó khỏe lắm đấy,
anh biết rồi chứ ?

— Sao thầy không cùng đi với tôi ? Có lẽ nên...
— Không được ! Tàu không đỗ ga nào trước khi tới Ru-ăng. Ta sẽ

không trở về kịp. 5 giờ chiều nay bắt đầu họp rồi !

— Thầy vẫn nhất định đến dự buổi họp ?
—Nhất quyết hơn bao giờ hết ! Thôi, đi đi !
Anh đầy Madơru vào toa xe cuối cùng. Tàu chuyên bình và biến trong

Átường hang nủi.

Lúc này Đông Luy mới ngồi vật xuống một cài ghế. Trong hai tiếng

đồng hồ anh mở các tờ báo ra nhưng chẳng đọc được gì vì tâm trí bị ám ảnh
bởi một câu hỏi lại trở lại với anh: Phải chăng Ph‘lôrăngxơ là thủ phạm ?

Đúng 5 giờ chiều cửa văn phòng ông Đetmaliông mở, đón thiếu tá

Đattrinhăc, chưởng khế Lơ-pec-tuy, và viên bí thư sứ quán Hoa Kỳ. Đúng
lúc ấy một người tạt vào phòng đợi, đưa danh thiếp cho các bảo vệ viên.

Thường trực bảo vệ nhìn qua tấm thiếp, quay lại nhìn nhóm người đang

nói chuyện riêng, rồi quay sang hỏi người mới đến:

— Ông không có giấy triệu tập ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.