NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 249

thừa hưởng trước kẻ đó. Cô đã đến đây, và đúng cô là người thừa hưởng gia
tài Cốtmô-Mooc- ninhtôn.

Anh thấy Ph‘lôrăngxơ run như cầy sấy và tái xanh tái tử. Nhưng cô

không có một lời, một cử chỉ phản ứng nào.

Đông Luy nói tiếp:
— Sự buộc tội đã rõ ràng và chính xác như vậy. Cô không trả lời thế nào

ư ?

Nàng yên lặng một lúc lâu, rồi nói:
— Tôi không biết trả lời thế nào cả. Tất cả mọi sự việc tôi đều không

hiểu nổi. Ông bảo tôi biết trả lời ra sao ? Mọi sự việc đều tối mò mò !...

Trước mặt nàng, Đông Luy run lên vì lo sợ. Anh lắp bắp:
— Thế thôi ư ?... Tức là cô nhận...
Một lát sau nàng mới khẽ đáp:
— Tôi van ông, xin ông giải thích cho tôi rõ ! Có phải ý ông muốn nói

rằng: nếu tôi không trả lời thì tức là tôi nhận những lời kết tội ?

— Vâng đúng thế !
— Rồi sao nữa ?

— Rồi bị bắt, bị tù...

— Bị tù ? ?
Nàng có vẻ đau đớn tột độ. Nàng sợ hãi đến thất thần ! Nàng tưởng

tượng vào tù thì tức là phải chịu những đau đớn quằn quại như Mari-An,
như Gattông- Xôvơrăng. Vào tù có nghĩa là tuyệt vọng, là tủi hổ, là chết...
Là tất cả những cái mà Mari-An và Gattông-Xôvơrông đã trải qua và nay
đến lượt nàng phải chịu...

Nỗi đau đớn vò xé nàng. Nàng rên rỉ:
— Tôi chịu không nổi ! Tôi biết là không chống đỡ nổi ... Màn đêm tối

bóp nghẹt tôi... ! Chao ôi ! Nếu tôi được biết rõ và tôi hiểu được ! ...

Lại im lặng một lúc lâu. Ông Đetmaliông cúi xuống quan sát nàng một

cách rất chăm chú. Cuối cùng vì thấy nàng vẫn im lặng, ông giơ tay đến
chỗ bấm chuông và ấn ba lần.

Đông Luy không cử động. Anh cuống cuồng, dán mắt vào Ph‘lôrăngxơ.

Trong tâm khảm anh hai luồng suy nghĩ đang vật lộn nhau: tình yêu say

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.