NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 255

- Ông hãy đi khám xét phòng của cô Ph’lôrăngxơ. Và thấy bà tu sĩ có ý

phản đối, ông nói:

—Cần phải thế, thưa bà. Chúng tôi cần làm sáng tỏ vì lý do gì mà cô

Ph’lôrăngxơ cứ nhất định giữ thái độ im lặng như vậy.

Chính Ph’lôrăngxơ dẫn lối cho Vơbe. Nhưng Vơ-be vừa đi ra thì Đông

Luy kêu lên «Ông phó phòng, phải cẩn thận đấy !».

—Cẩn thận ? Tại sao ?
—Tôi không rõ. Nhưng cứ phải cẩn thận. Tôi báo trước ông như vậy.
Đông Luy nói thế, vì anh không hiểu nổi thái độ của Ph’lôrăngxơ.
Vơbe nhún vai và cùng đi ra với bà tu viện trưởng.
Ra tới phòng đợi, Vơbe lấy thêm hai người nữa. Ph’lôrăngxơ đi trước.

Nàng lên gác, đi dọc hành lang mà hai bên là các phòng, rẽ ngoặt tới một
hành lang khác rất hẹp. Cuối hành lang này là một cửa đi.

Phòng Ph’lôrăngxơ ở đó. Muốn mở cửa phải kéo cánh cửa ra ngoài chứ

không đẩy vào trong, cô vừa lùi vừa kéo cánh cửa ra, buộc Vơbe cũng phải
lùi theo. Thừa cơ đó, cô nhảy vội vào trong, đóng sập cửa lại, nhanh đến
nỗi Vơbe không nắm kịp mép cánh cửa.

Vơbe giận sôi lên: «Con ranh ! Nó sẽ đốt hết giấy tờ ?
Và anh nói với bà tu sĩ:
— Phòng này có lối ra nào khác nữa không ?
— Không có.
Vơbe cố mở nhưng cửa đã đóng then và khóa.
Anh cho một người to khỏe nhất đi tới, đấm một quả, vỡ toang ván cánh

cửa, Vơbe lại vượt lên, thò tay qua lỗ hổng, rút được then, vặn khóa, mở
được cửa, và đi vào.

Ph’lôrăngxơ không có ở trong phòng. Một cửa sổ mở chứng tỏ nàng đã

thoát đi bằng lối đó.

Anh kêu lên: “Cái số ăn mày ! Thế là nó đã tẩu thoát rồi !”
Anh quay ra phía cầu thang, hét lớn: «Hãy canh gác kỹ tất cả các lối ra.

Hễ thấy nó thò ra thì còng ngay tay nó lại !»

Ông quận trưởng chạy tới, ông trao đổi với Vơbe, nắm tình hình và vào

phòng của Ph’lôrăngxơ, cửa sổ mở trông xuống một cái sân nhỏ phía trong,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.