NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 46

- Hử ?
- Vâng vì thầy có thể bị kẻ phản bội.
— Ai ?
— Những người cũ của chúng ta...
- Đi hết rồi ! Ta đã chuyển chúng nó ra khỏi nước Pháp rồi.
— Chuyển đi đâu ?
— Đó là điều bí mật của ta. Ta chỉ để mỗi mình anh ở lại làm việc ở cơ

quan đấy thôi, vì phòng có lúc phải cần đến. Và bây giờ hẳn anh thấy như
thế là đúng.

— Nhưng nếu người ta phát hiện ra gốc gác lí lịch thực của thầy ?
— Thì sao ?
— Thì người ta sẽ bắt thầy.
— Không thể xảy ra được !
— Sao lại không ?
— Không thể nào bắt ta được.
- Vì sao
— Vì như chính con đã nói, ngốc ơi ! Ta đã chết rồi !
Madơru cảm thấy ngột ngạt. Lí lẽ của Đông Luy làm anh chưng hửng.

Anh bỗng hình dung lại đầy đủ sức sống mãnh liệt và phương pháp hành
động lạ kì của người thầy của anh. Đột nhiên anh bật ra một chuỗi cười,
cười phá ra, cười gò người lại, cười như điên làm cho bộ mặt lầm lì của anh
nhăn nhúm lại một cách hết sức... buồn cười. “Ôi Thầy của tôi ! vẫn đúng
người thầy ấy... Trời ơi ! Thật là buồn cười và thú vị !.. Nào ! Tôi có theo
thầy lần thứ hai không đây ? Theo quá chứ lại ! Thầy chết rồi ! Người ta
chôn thầy rồi ! Người ta khử thầy rồi ! Thật là những chuyện vớ vẩn buồn
cười !”

***

Kĩ sư Hippôlit-Fauvin ở phố Xuyt-sê, dọc đường thành, tại một ngôi nhà

rộng, ở phía trái khu vườn. Trong vườn, ông xây thêm một gian lớn nữa
dùng làm văn phòng. Do đó vườn chỉ còn lại vài cây lớn và một vạt cỏ xén,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.