NHỮNG CHIẾC RĂNG CỌP - Trang 73

— Thế thì sao ? Sao ta lại có quyền, không có một chút bằng chứng xác

thực, dám giả định một phụ nữ có thể giết chồng, một người mẹ có thể đầu
độc con trai ?

— Thưa ông quận trưởng, tôi không giả định.
— Vậy thì sao ?
Đông Luy không trả lời. Ông Đetmaliông không giấu nổi sự cáu kỉnh.

Tuy nhiên ông cũng bảo: Thôi được. Nhưng tôi ra lệnh cho ông phải tuyệt
đối im lặng. Nào ! Ông muốn hỏi bà Fauvin câu gì ?

— Xin chỉ hỏi một câu ! Bà Fauvin có biết, ngoài chồng bà ta ra, còn

người nào dòng dõi của hai chị em bà Rutxen không ?

— Hỏi thế để làm gì ?
— Vì nếu còn có người đó thì người được hưởng gia tài hàng trăm triệu

khi hai cha con ông Fauvin không còn sống, không phải là tôi mà chính là
người đó.

Ông Đetmaliông lẩm bẩm: Cũng phải... Cũng phải... Có thể đây là một

con đường mới để tìm ra manh mối chăng...

Bà Fauvin vừa vào tới. Nét mặt bà vẫn duyên dáng xinh đẹp, mặc dù vì

khóc mà mi mắt đã sưng đỏ và đôi má có giảm sắc hây hây. Nhưng đôi mắt
bà tỏ vẻ ngơ ngác khiếp hãi. Ý nghĩ ám ảnh về tấn thảm kịch làm cho con
người xinh duyên như bà, từ dáng đi đến cử chỉ, có vẻ lẩy bẩy, co giật,
trông thật là tội nghiệp.

Ông Đetmaliông nói với bà một cách hết sức tôn trọng: "Xin mời bà ngồi

và xin bà tha lỗi cho tôi đã gây cho bà thêm cảm xúc và thêm mệt mỏi.
Nhưng thưa bà, thời giờ rất đáng quí và chúng tôi đang tìm mọi cách để hai
người thân thương nhất của bà sớm được trả thù».

Bà Fauvin lại ứa hai dòng lệ từ cặp mắt đẹp, khóc nức nở và nói đứt

quãng: “Vâng... Thưa ông quận trưởng... nếu tòa cần đến tôi...”

— Vâng. Chỉ xin hỏi bà một điều: Bà mẹ chồng bà đã mất phải không ?
— Thưa ông vâng.
— Chồng bà có anh chị em nào không ?
— Thưa không.
— Tức là bà Êlidabet Rútxen không có con cháu trực hệ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.