Êlyđê...
Bà ta cũng lúng túng thêm dần. Tiếng nói không rành mạch nữa. Bà cúi
đầu và im lặng, có thể đó là thái độ của người chịu nỗi đau thương quá
mức, mà cũng có thể là thái độ của người cảm thấy thất bại, suy sụp, không
tìm được cách chống chế nữa, những biểu hiện vụng về khiến người ta
cũng phải ép hỏi. Ông Đetmaliông có vẻ ngần ngại và thấy cần phải tiếp tục
thẩm vấn một cách thận trọng hơn. Ông liếc nhìn Perenna. Anh đưa ông
một mẩu giấy và nói: «Đây là số điện thoại của bà Ec-xanh-gie». Ông
Đetmaliông lẩm bẩm: «Phải, phải... Ta có thể biết rõ...». Ông lấy ống nói:
«A lô ! Xin cho Luvơrơ, số 25.04». Và khi đã có số, ông liền hỏi:
«Ai ở máy đấy ạ ? Ông Giám đốc khách sạn à ? Bà Ec-xanh-gie đi vắng
ạ ?... Cả ông ấy nữa ạ Nhưng có lẽ ông cũng giúp đỡ tôi được. Thế này ạ:
Tôi là quận trưởng cảnh sát. Tôi muốn nhờ ông làm ơn cho biết đêm vừa
qua lúc bà Fauvin đến đấy là mấy giờ ?.. Dạ, ông nói chắc chắn, đúng thế ạ
? 2 giờ sáng ạ ? Không sớm hơn ạ ?... Và rồi bà trở về sau mười phút ạ ?
Về giờ bà ấy đến, ông nói rất chính xác đấy chứ ạ ? Vì đó là điểm mà tôi
cần biết thật chính xác... Vâng, hai giờ, đúng hai giờ ạ ?... Vâng, xin cảm
ơn ông.
Ông Đetmaliông ngoắc ống nói và khi quay lại thì thấy bà Fauvin nhìn
ông với về lo sợ hoảng loạn.
Và mọi nguời lại có cùng chung một ý nghĩ: trước mặt họ là một phụ nữ
hoàn toàn vô tội, hoặc là một diễn viên rất tài tình, tạo ra nét mặt và dáng
điệu của một người hoàn toàn vô tội.
Bà ta nói lắp bắp: «Các ông muốn gì ? Thế là thế nào ? Yêu cầu các ông
giải thích".
Ông Đetmaliông lại nhẹ nhàng hỏi:
- Đêm vừa rồi từ 11 giờ rưỡi đến 2 giờ bà đà làm gì ?
Một câu hỏi đáng sợ mà nhất định cuộc thẩm vấn phải dẫn tới. Câu hỏi
hóc búa có nghĩa là: «Nếu bà không trả lời được rõ ràng việc sử dụng thời
gian của bà trong khi xảy ra án mạng, thì chúng tôi có quyền kết luận là bà
không phải không liên quan đến việc giết hại chồng bà và đứa con ghẻ của
bà».