NHỮNG CHUYỆN KỲ DIỆU - Trang 159

– Tùy ngài! Làm thế nào để tôi có thể bắt mạch họ được? – Mustapha cố

gắng che giấu sự thất vọng, hỏi lại.

Thiuli-Kos nói thêm:

– Ngài Chadibaba thân mến, điều đó rất dễ thôi! Ngài thấy cái lỗ thủng trong

bức tường rồi chứ! Tôi sẽ gọi từng con nô lệ một. Ngài sẽ xem mạch cho chúng,
như thế cũng đủ. Chung quy chúng chỉ là những nô lệ thôi mà! Việc gì phải lưu
tâm vất vả.

Mustapha không dám đề nghị cho khám cẩn thận hơn những người phụ nữ

vì sợ bị nghi ngờ. Nó tuyên bố có thể bắt đầu buổi khám bệnh. Lấy cớ tìm một
vài thứ thuốc trong số chai lọ mà con lừa mang theo, nó vội viết trên một mảnh
da thuộc một bức thư ngắn như sau:

“Fatmé thân yêu! Nếu em muốn được giải thoát thì hãy uống thứ thuốc mà

người ta sắp cho em. Thuốc ấy sẽ làm cho người ta tưởng em đã chết. Em đừng
lo sợ, anh sẽ cứu em dễ dàng ngay sau khi em rời khỏi hậu thất và ở trong tay
anh.”

Mustapha trở lại bên cạnh Thiuli-Kos và giấu bức thư trong tay áo thụng.

Thiuli-Kos nói:

– Chúng ta bắt đầu đi! Tôi gọi nhé: – Kamakan!

Một cánh tay trắng nõn luồn qua lỗ thủng của bức tường và Mustapha ấn

ngón tay trên mạch đập với dáng điệu nghiêm nghị rồi tuyên bố:

– Sức khỏe rất tốt!

Sáu tên đã được gọi khám như thế. Ông thầy thuốc giả sốt ruột cắn môi, cuối

cùng cái tên chờ đợi đã vang lên:

– Fatmé!

Mustapha run rẩy nắm lấy cổ tay bé nhỏ đang đưa về phía nó và luồn rất

khéo bức thư dưới chiếc vòng bạc mà cô gái đeo trên tay. Rồi nó lắc đầu một
cách lo ngại.

Thiuli-Kos thấy nó im lặng liền hỏi:

– Có gì thế?

– Bệnh nặng lắm. – Mustapha nói. – Tội nghiệp người thiếu phụ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.