NHỮNG CHUYỆN KỲ DIỆU - Trang 161

đó vang vọng lên khiến họ càng thêm hoảng sợ. Họ chôn cất sơ sài rồi vội vàng
bỏ chạy vì quá kinh hãi. Họ vất bỏ các cuốc xẻng lại, đợi ngày mai khi trời sáng
sẽ đến thu nhặt.

Khi Mustapha thấy chỉ còn mỗi một mình nó trong nghĩa địa. Nó thắp một

ngọn đèn đã chuẩn bị từ trước. Nó vội đào mộ vừa được lấp vội. Nó cạy nắp quan
tài, cúi xuống nhìn Fatmé đang ngủ say.

Đột nhiên nó kêu thét lên đau đớn. Dưới mắt nó khuôn mặt rất xanh xao kia

không có một nét gì của em gái nó cả.

– Than ôi! Đúng là số mệnh! – Mustapha thầm thì, chán nản. – Ta phải từ bỏ

việc cứu những người thân yêu của ta chăng? Rồi đây ta sẽ làm được gì cho các
cô ấy chứ? Ta không còn vàng nữa… Nhưng hãy can đảm lên nào! Người thiếu
phụ này phải được cứu sống! Ít nhất, ta cũng còn được niềm vui đã trả lại tự do
và cuộc sống cho một người không quen biết!

Nó cạy răng cô gái và đổ lọ thuốc thứ hai vào mồm chị. Hiệu quả đạt tức

khắc. Thiếu phụ mở mắt.

Chị ta kinh ngạc nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của Mustapha. Chị ta nói:

– Ôi vị cứu tinh của tôi! Người đã đưa tôi thoát khỏi ngục tù! Dầu tôi có

phải trả ơn thế nào cũng không xứng đáng. Tại sao người lại chú ý đến tôi, con
người bị giam hãm khốn khó này? Tôi không quen biết và chưa hề được gặp ngài
lần nào cả!

Mustapha thở dài:

– Than ôi! Do sự nhầm lẫn mà tôi đã cứu chị và tôi không đáng được chị

biết ơn. Em gái tôi cũng tên là Fatmé. Tôi cứ tưởng đã cứu em tôi thoát khỏi bàn
tay của lão Thiuli-Kos.

Thiếu phụ trả lời:

– Tôi hiểu rồi! Có lẽ ngài nói một trong hai người nô lệ mới được đưa về.

– Phải! Mustapha cúi đầu đau đớn xác nhận.

Fatmé lại nói:

– Xin ngài đừng nản lòng! Em gái ngài và cô bạn gái đều bị nhốt trong gian

buồng nhìn ra sân trong. Đấy là buồng thứ sau, nằm bên phải đi từ cửa vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.