NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 118

gì.

Run cầm cập, Rimbaud thay đồ xong liền vội vã ngồi vào bàn, trút rét

mướt vào thơ:

Anh đi về hướng mưa rơi

Bữa ấy lênh đênh kín một trời

Một dòng sông trắng từ xa lại

Hay là vạt áo của em phơi?

Viết xong bài thơ bốn câu, Rimbaud ngồi khoái trá rung đùi, phần để đỡ

lạnh, phần vì thích thú với câu thơ "vạt áo của em phơi" đầy hình ảnh.

Đang say sưa thưởng thức tài thơ của mình, Rimbaud bỗng tái mét mặt.

Chính câu thơ thiên tài đó đã khiến chàng nhớ tới thau đồ dơ đang chờ đợi

chàng chiếu cố mấy ngày nay. Quần chàng chưa giặt, vạt áo chàng chưa phơi,

vậy mà sáng nay chàng đã hứa với bác Đán chắc như đinh đóng cột.

Rimbaud lập tức ném bút, phóc ra khỏi bàn, lao như bay ra sau hè.

Dưới vòi nước máy, chiếc thau vẫn còn đó nhưng quần áo của chàng đã

biến mất.

Ngạc nhiên, chàng đảo mắt trông ngang ngó ngửa một hồi và nhanh chóng

phát hiện quần áo chàng đã có ai giặt giùm và đang phơi phóng dưới mái

hiên. Cô Tấm đã đến nhà ta chăng? Chàng sửng sốt tự hỏi. Rồi chàng tự trả

lời một cách buồn rầu: Không, cô Tấm chỉ cư trú trong truyện cổ, còn ở nhà

ta chỉ có bác ta thôi!

Sáng hôm sau, chàng Rimbaud thảm hại là tôi không dám ngồi lên khỏi

ghế bố, thậm chí không dám kéo mền ra khỏi đầu, mặc dù giờ vào học đã gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.