NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 127

tôi làm tặng nàng Đinh Lăng.

Trong một thoáng, tôi tưởng tôi bị hoa mắt. Tôi tưởng tôi thức khuya làm

thơ nhiều quá nên mắt tôi kèm nhèm, trông gà hóa cuốc.

Tôi phải đưa tay lên dụi mắt hai ba cái rồi hối hả đọc tiếp. Lần này thì tôi

tin rằng đấy chính là bài thơ của tôi:

- Tôi là hòn sỏi buồn

Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh

Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân.

Người con gái tóc dài che mặt

Em đến từ đâu và em sẽ về đâu

Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ

Xin chiều đừng qua mau.

Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới

Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi?

Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt

Chiêm bao sao chỉ một người?

Tôi buông tờ giấy xuống bàn, mặt nghệt ra. Tôi không hiểu được tại sao

bài thơ của tôi lại nằm trong tập của nhỏ Quyên. À, phải rồi! Đích thị là nhỏ

Đinh Lăng sau khi được tôi tặng thơ, đã đem đi khoe với tụi bạn trong lớp nó.

Thấy bài thơ hay quá, lũ bạn kia đã giành giật nhau và mượn về chép lại. Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.