NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 129

mặc dù trên danh nghĩa là thơ viết tặng em gái thằng Đông Anh.

Tôi nghe tiếng chân nhỏ Quyên đi lên cầu thang. Lập tức, tôi cầm bài thơ

lên, vờ chăm chú đọc.

- Khoa đọc gì vậy?

Nhỏ Quyên lại gần, hỏi.

- Đọc thơ.

Lúc này, nhỏ Quyên đã thấy tờ giấy tôi cầm trên tay. Nó liền kêu lên hốt

hoảng:

- Ôi, Khoa lấy bài thơ này ở đâu ra vậy? Trả đây cho Quyên!

Tôi đưa trả bài thơ cho nó, mỉm cười:

- Tôi định mượn cuốn tập địa lý của Quyên, tình cờ thấy tờ giấy này rơi

ra.

Nhỏ Quyên vội vã nhét tờ giấy vào lại trong tập, nói giọng hờn trách:

- Khoa kỳ quá! Đây là giấy tờ riêng tư của Quyên mà.

- Giấy tờ riêng tư? - Tôi nhướn mắt - Bài thơ này Quyên chép lại của tụi

bạn, có gì mà gọi là riêng tư?

- Ai bảo Khoa bài thơ này Quyên chép lại của tụi bạn?

- Chẳng ai bảo cả! - Tôi nhún vai kiêu hãnh - Tôi có thể đoán ra. Những

bài thơ hay xưa nay vẫn được truyền tụng và phổ biến theo cách đó.

- Khoa đoán thế mà cũng đoán! - Nhỏ Quyên "xì" một tiếng - Nét chữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.