NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 27

Bác Đán gật gù:

- Những khi nhớ quê, người ta thường làm thơ con ạ!

Bác Đán tưởng tôi nặng lòng sầu xứ. Bác cổ vũ tôi:

- Con cứ làm thơ đi. Những vần thơ sẽ giúp con vơi đi nỗi nhớ!

Tôi không đính chính, chỉ ậm ừ.

Nào ngờ bác Đán chìa tay ra:

- Con đưa cho bác xem thử nào.

Không biết làm sao từ chối, tôi rụt rè đưa bài thơ đang làm dở cho bác.

Trong khi bác đọc, tôi lấm lét nhìn trộm, thấy mày bác càng lúc càng nhíu

lại.

Đọc gần hết bài thơ, bác ngỡ ngàng kêu lên:

- Như vậy là con đang nhớ con bé nào chứ đâu phải đang nhớ quê!

Tôi cúi gầm mặt, không đáp.

- Có đúng vậy không con?

Tôi lí nhí, vẫn không ngẩng đầu lên:

- Dạ.

Tôi tưởng bác Đán sẽ rầy la, mắng mỏ. Nhưng bác chỉ thở dài:

- Cháu của bác đã là chàng thanh niên mà bác không để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.